Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

4/10/10

Bâng quơ


Nếu được ước mơ
Tôi mong trở về ngày hôm qua, có thể?
Để được đánh một giấc dài, bê trễ tới ngày mai
Mơ ước còn là ... mơ ước tương lai
Sẽ tươi đẹp hơn hôm nay, có thể?
Với nắng mơn man, gió lùa se sẽ,
Những phút bình yên không lo nghĩ, muộn phiền!

1/10/10

HAPPY BIRTHDAY to my LOVE!


Chúc mừng sinh nhật "TÌNH YÊU"!
Sáng ra kế hoạch tiệc tùng thật rôm
Bữa trưa: lòng lợn, mắm tôm
Xong xuôi tráng miệng chôm chôm với xoài

Quà cáp là mấy củ khoai
Chúc người tròn trĩnh, trong - ngoài rõ ngon!
Tình yêu thắm đẹp như son
Trăm năm đầu bạc, răng còn đủ...măm! 

Sự nghiệp rạng rỡ, phăm phăm
Từ nay đừng khó đăm đăm... với mình!
Thế thôi! tất thảy ân tình
Em xin chúc cả cho mình - NGƯỜI DƯNG!

Lên thớt!


Ừ, chán thật thế là đã hết!
Tháng ngày rong chơi, mê mết Web - trẻ - ranh
Chỉ thị thông qua như cửa đã chốt đanh
Nhốt các cháu trong yên lành - bóng tối

Sầu bi ơi? Sao mà lắm nỗi!
Tìm đâu ra cơ hội để tự do?
Không khí uy nghiêm, không cả dám... ho
Như lũ cá đang lò dò lên ....thớt

27/9/10

Mất


Thôi, mất thật rồi cái cái cặp tóc của tôi!
Cái cặp chia ngôi, tôi thường nâng niu hơn tất thảy
Nhớ như in, chiều hôm thứ bảy
Tôi vẫn còn tung tẩy với cặp xinh!

Màu tím lung linh, tôi đã đinh ninh
Để trang trọng bên hũ thủy tinh, đựng đồ buộc tóc
Mọi khi vô tình, quẳng đâu lăn lóc
Nhưng lần này nhất định là không!

Nhất định là không, tôi đã mất công
Cất cẩn thận, không động vào từ đấy
Mà sớm nay không thể nào tìm thấy
Cái cặp ấy đâu, cái cặp tím xinh!

Thật bực mình vì giữa đống linh tinh
Không tìm đâu ra cái cặp của tôi, lạ thế!
Sáng giờ ngồi đây với nỗi buồn ngạo nghễ
Mất thật rồi, tiếc thế! Lại được... mua!

24/9/10

Birthday


Có những cảm xúc được diễn tả  luôn bằng  lời. Có những cảm xúc lại được dồn lại, để một lúc nào đó buột ra thành câu chữ. Đó là những cảm xúc thật đặc biệt!

Mình không còn ở cái tuổi háo hức mong tới ngày sinh nhật hay hồn nhiên khoe với ai đó: "Hôm nay là sinh nhật của em!". Nhưng mình vẫn hồi hộp, cảm động vô cùng vào mỗi ngày ấy.

Cả lần này cũng vậy! Thật ngọt ngào và hạnh phúc vì được mọi người nhớ tới và chúc mừng. Là lời chúc sớm của đứa bạn thân thiết gần 30 năm với lời đề nghị về món quà mà mình mới thầm ao ước. Là lời chúc lúc12h đêm hôm trước của một Người không thể ngủ và 12h đêm hôm sau của một cô bé rõ lém lỉnh. Là lời chúc của người bạn vong niên cách hơn 2.000km, chưa một lần quên những ngày quan trọng với mình. Là cách hai con vừa ôm mẹ vừa ngọng nghịu hát: " Happy birthday to you". Cả cách mọi người dành bất ngờ cho mình bằng một bữa sinh nhật ấm áp, sang trọng trong ánh đèn lung linh. Rồi là những những người bạn đã từ lâu thật lâu tưởng không còn nhớ nữa, hay những người bạn vừa mới quen. Tất cả thật ý nghĩa! Thấy hổ thẹn vì mình còn quá vô tâm và thiếu chu đáo với mọi người!


Niềm vui sẽ trọn vẹn nếu một người không phải đi xa đột xuất và một người không mãi mãi vắng mặt trong sinh nhật của mình. Thèm biết bao được nghe câu nói: "Chúc mừng sinh nhật con gái của bố!"

Viết cho em

Mau quay về bên hiện thực đi em!
Còn sống vẩn vơ, cuộc đời còn đau khổ
Tháng ngày của em là chuỗi dài dang dở
Chỉ biết giận trời và than thở trách người thôi

Em nợ cuộc đời một kiếp sống thảnh thơi
Một công việc tuyệt vời lẽ ra em được có
Một tình yêu như cánh buồm no gió
Sao mải lần mò trong gai góc, tìm đường quang?

Mỉm cười đi! Đường đời rất thênh thang!
Nhiều cơ hội đang chờ em phía trước
Đừng ngẩng cao đầu mà chân không chịu bước
Kẻo chẳng được gì, nước mắt lại phải tuôn

Em chẳng họ hàng, giữa muôn vạn người dưng
Không thể khuyên em áng chừng đâu phải trái
Nhưng lối nghĩ kia khiến bao người e ngại
Nên tự hiểu mình mà quay lại đi em!

23/9/10

Nơ hand - made

Một trong những cố tật của mình là không thể thờ ơ trước...cái đẹp. Cái đẹp ở đây là người đẹp, cảnh đẹp và bất kể cái gì liên quan tới màu sắc, hình dáng lẫn hương thơm. Cứ chạm phải điểm yếu ấy là mình run hết cả lên, từ đỉnh đầu đến tận ngón chân cái. Thế mới lạ!

Mà lạ thật! Nhìn mấy anh chàng thiên hạ vẫn hô hào là hot - boy, hot - man gì đó, mình tịnh không có cảm xúc gì. Nhưng chỉ cần lướt qua một cô nàng xinh xắn, một người phụ nữ duyên dáng là mình ứ có làm chủ được cái bản thân mình. Đơn giản như hôm nay cũng vậy! Con bạn nhìn thấy chị ấy, một người không thể gọi là xinh đẹp nhưng quyến rũ đến vô cùng. Nó cứ ấn cho mình mấy món chị ấy vừa thử lên vì thấy đẹp quá. Nhưng nó thật tệ! Không biết mình là ai và chị ấy là ai. Người ta thì đúng thực khoác gì lên người cũng hấp dẫn. Còn mình? Một phút tự ti!

Ờ, lan man một hồi. Hóa ra vẫn liên quan đến cái chuyện mình dễ bị mê hoặc bởi cái đẹp. Thì hôm trước, giữa lúc trà dư, tửu hậu, bạn Hà với em Ngọc biết mình là fan của mấy món hand - made, cũng đã đề cập đến, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thì mình quyết chưa bị thuyết phục. Cho tới hôm qua, vào blog của mẹ Na. Không thể tin! Đúng là không thể tin rằng có trò hay thế và có những người khéo thế! Vốn tính là cái gì người khác làm được, mình không thử là khó có thể ăn ngon ngủ yên. Cứ gọi là ganh ghét, khó chịu kinh lên!

(Pic "trôm" từ Blog nhà Na, mê mẩn cả mấy ẻm perfume làm "nền" bên cạnh!)
 Đêm nằm, hết mơ tới cái chai sữa tắm hương bưởi Trang tặng (Đúng "tủ" luôn!) rồi lại nghĩ tới mấy ký chỉ màu để dành để dụm bấy lâu nay. Còn lý do gì mà không bắt tay làm mấy cái nơ cho con gái diện nhỉ? Đẹp thế cơ mà! Sáng ra ngồi thừ mặt liên tưởng tới điểm đến tiếp theo là Hàng Bồ và các địa chỉ có thể nhờ cậy vụ nguyên vật liệu từ đơn giản tới phức tạp, từ cây nhà lá vườn, tới Nhật Bổn với Hàn Xẻng. Khoái không chịu nổi!

Muốn!


Tôi muốn trở về tuổi thơ yêu dấu!
Ngụp thật sâu trong làn nước mát, ngọt lành
Ngắm vạt đồng xanh - câu ầu ơ của mẹ
Vị cỏ hăng hăng lẫn hương lúa trổ đòng

Tôi muốn trở về những sáng mùa đông
Nằm trong chăn ấm, ăn bỏng ngô, đọc truyện
Cả những đêm mùa hè mất điện
Thắp đèn dầu, làm bài tập giữa màn tuyn

Tôi muốn ôm vào lòng những năm tháng vẹn nguyên
Làm cô bé lần đầu tiên được ...thích
Hai đứa ngồi bên nháy nhau cười khúc khích
Bắt gặp mình đỏ mặt trước người ta

Tiếc cồn cào ngày tháng đã xa
Thủa sinh viên mỗi mình là con gái
Trong cái lớp nổi danh huyền thoại
Con trai nhà giàu lại đá bóng cực hay

Mong lắm chạm vào ngọn gió heo may
Chơi trò đuổi bắt dọc bờ đê nhạt nắng
Hay những tối trên cầu Thăng Long, lặng ngắm
Hà Nội hoàng hôn, mây thắm, lung linh

Tôi muốn lại là tôi với những nụ cười xinh
Cái thủa biết yêu và biết nhớ
Mối tình đầu vội vàng, bỡ ngỡ
Ván đóng thuyền rồi vẫn mơ mộng, ngẩn ngơ!

Tôi muốn ôm vào lòng hai đứa con thơ
Muốn áp môi thơm lên má hồng bầu bĩnh
Níu giữ cho mình phút giây yên tĩnh
Nghe rõ ràng từng nhịp đập của tim

Mong muốn còn là rảnh rỗi, ghé xem phim
Tâm hồn khô khan lắng chìm theo cảm xúc
Giữa ngập tràn khó khăn, oi bức
Tìm lại được mình háo hức tựa ....ngày xưa!



21/9/10

Take care!


Thương Sếp quá!
Hôm nay Sếp mình "lâm trận". Báo cáo, báo cọt đã chuẩn bị đủ cả từ hôm qua nhưng từ đêm tới sáng, từ sáng tới giờ mình cứ phấp phỏng lo, không biết Sếp sẽ phải "chiến đấu" thế nào giữa chốn binh đao, loạn lạc? Nhìn các tướng, tá xung quanh chạy đi chạy lại, căng thẳng không thèm cả nhếch môi cười càng làm mình hồi hộp không cả dám ...thở.
Trưa, các cháu đi vui chơi, ăn uống rôm rả lại nghĩ thương các Sếp ở nhà! Khổ đến thế là cùng! Ai bảo làm Sếp là sướng nhỉ? Ăn cơm chan nước mắt ấy chớ! Nhưng có vậy thì đất nước mới phát triển, tương lai mới khá khẩm được.
Thôi, cố lên các Sếp!

16/9/10

Thu xưa


Cuộc đời thật đẹp vì có mùa thu!
Nắng rải thảm trên những phố vàng ngợp lá
Gió heo may dịu dàng muôn ngả
Gắn nụ hôn mềm làm óng ả bờ môi!

Kỷ niệm ngày nào ngắn ngủi thế thôi
Nhưng bổi hổi mỗi thu về dịu mát
E ấp nhớ, mơn man hương cỏ ngát
Hoa sữa quện cùng vị cốm ngạt ngào thơm!

Mỗi lần đi xa nếm vị gạo tám thơm
Se sắt nhớ mùa thu Hà Nội!
Nhớ tán sen cuối mùa, hái vội
Dùng nắm cơm, thay xôi sáng dẻo, mềm

Ký ức mùa thu, ký ức dịu êm
Theo năm tháng gắn thành tên:  HOÀI NIỆM
Để mỗi khi trông cây vàng hoa điệp
Lại mơ màng, mải miết nhớ thu xưa!



11/9/10

Khuôn khổ!



Lúc còn bé xíu, mình có xem một trích đoạn kịch, trong đó một người đàn ông khoe rằng công việc của anh ấy là: "Đưa đất nước vào khuôn khổ". Rồi khán giả cười ồ lên khi biết anh ấy là thợ...đóng gạch. Mình vẫn nhớ như in cảm giác tò mò xen lẫn thích thú bởi thái độ của những người lớn xung quanh. Sau này, có ý thức hơn, nghĩ lại càng thấy thú vị.
Bác Hồ thì nói: "Không có gì quý hơn độc lập, tự do". Đúng là tự do là khoái nhất. Nhưng cuộc suống luôn có một cơ số những quy tắc bắt buộc phải tuân theo, được ví là "tự do trong khuôn khổ". Và những quy tắc sắp tới dành cho mình, cho mọi người là rất nhiều. Cả những quy tắc có thể hiểu lẫn những quy tắc không thể lý giải tại sao? Thấy lạ lẫm vô cùng!
Liên tưởng đến cảnh một trại lính! Cũng hay ra phết!

25/8/10

Hội trường

Một số hình ảnh Ngày hội trường(14/8/2010) - Một ngày mẹ mệt phờ nhưng háo hức không kém "Kiến - Corn"!


Tập tầm vông


"Tay không tay có"
Head, shoulders, knees and toes, knees and toes..(Click!)

Tiết mục náo nhiệt này mẹ mải đuổi theo em Bắp nên...chịu không nhớ ra!

n trộm trứng gà là cái con chuột chít
Một con ôm trứng rồi một con kéo đuôi
Vừa ăn trộm trứng, chúng vừa reo cười
Thì ra chúng biết chàng mèo ta ngủ rồi!"

Video clip rất hay mà mẹ quay tệ quá không post lên nổi!

Chuẩn bị lên sàn Catwalk
Cận cảnh thời trang bằng...giấy
Giờ học múa
Ôn bài

16/8/10

Go to doctor




Cùng tâm trạng chung là "sợ" phải gặp bác sĩ, nhưng mình chỉ thực sự thấy lo lắng, căng thẳng khi đưa ai đó đi bệnh viện. Cảm giác cứ bất an! Mà hình như mình cũng chưa từng gặp phải vị bác sĩ  nào để lại ấn tượng khó chịu. Đặc biệt trong trường hợp mình là...bệnh nhân. Trộm vía!

Kết quả của một cơ số ngày sống và làm việc vô tổ chức là những cơn đau dồn dập. Vốn vẫn tự hào là người "tốt bụng" và cộng thêm cái tính bảo thủ khó chữa thì dĩ nhiên mình chẳng coi mấy cái "vụ sức khỏe" là nghiêm trọng. Dù gần đây những hình ảnh và câu chuyện xung quanh về bệnh tật cũng làm mình phần nào bị lung lạc. Rồi đến khi "ông cụ thân sinh" của hai con phải cưỡng chế, mình mới quyết định "go to doctor" vào hồi 11h đêm một ngày....mùa thu mát mẻ, trăng sao lung linh.

Vẫn là cảm giác thoải mái một cách khó lý giải khi phải vào bệnh viện với vai trò bệnh nhân. Trong cơn đau quằn qoại vẫn đủ tỉnh táo ngắm nhìn những bóng blouse trắng lượn qua lượn lại, những đồ vật bày trí trong phòng cấp cứu. Trưởng ca trực là một vị doctor Hàn Quốc với thái độ đúng mực, tận tình làm mình thấy tin tưởng. Sau một hồi các thủ tục thì cơn đau cũng biến đâu mất, mình lại tỉnh táo như thường, hớn hở ...xin về. Nhưng trái với cái niềm tin vào ...bản thân của mình, bác sĩ rất nghiêm trọng thông báo rằng nhất định mình phải quay lại bệnh viện vào sớm mai, dù bất cứ lý do gì và chẳng có loại thuốc giảm đau nào hữu hiệu trong trường hợp của mình. Nghe mới thật khó tin làm sao? Rồi như để tăng thêm phần "dọa nạt", bác sĩ Haen bảo rằng: "Hiện nay nhiều trường hợp thế này nhập viện, diễn biến rất phức tạp. Chị không thể coi thường được!".  Hớ…hớ, mình vẫn tin vào sức khỏe của mình dù giật mình thấy "tên bệnh" quen quen – chính là khi bố đi khám lần đầu tiên – trước lúc mất có vài tháng.

Hình ảnh hai con mặt mũi lem luốc, khóc ngằn ngặt vì …không có mẹ khiến mình "đầu hàng vô điều kiện"!

Sáng hôm sau, cái sự tự tin lại trỗi dậy, lấn át mọi nỗi lo vừa mới manh mún hình thành. Mình gọi taxi vào viện với quyết tâm "giải quyết dứt điểm" trong buổi sáng. Lại một loạt các xét nghiệm, chụp chiếu cơ man là lâu. Đến "tiết mục" tư vấn trước …nội soi coi như là gần đến đích thì mình bị cô bé KTV cản lại. Hóa ra là phải khám gây mê, phải chờ lịch hẹn – cũng nhiều thủ tục chứ không phải lên bàn là …"phanh". Và mình được gặp lại bác sĩ gây mê của 5 tháng trước. Vẫn là anh ấy, một gương mặt hiền lành, một tác phong điềm đạm, biết lắng nghe và cũng chính tại căn phòng này. Cảm xúc ùa về, nước mắt cứ thế tràn ra. Thương bố quá! Ngày ấy, được chẩn đoán về căn bệnh tưởng bình thường, bố vào đây để khám gây mê nhưng chỉ hai tháng sau thì mất. Giờ là mình, ngồi ở cái ghế này và nhận lời chia buồn từ bác sĩ!
 
Bệnh tật không bỏ qua ai. Mình biết và vì thế mình cần phải thoải mái để đối mặt với nó, dù có thế nào. Mình nhất định làm được điều đó vì bản thân, vì những người thân yêu. Và vì cuộc sống còn rất nhiều ý nghĩa!

Nghe cứ ủy mị thế nào ấy nhỉ? Chẳng giống mình tẹo nào! 

Cảm xúc lãng đãng

Mấy hôm sao nhãng , ngồi rảnh đọc bài viết về "Hoa hậu Thế giới người Việt - CH Czech" tự dưng thấy muốn viết. Viết vài dòng để chia sẻ cảm xúc với em - một gương mặt xinh xắn có tâm hồn trong sáng!


Tên em là Mây
Tóc mềm tựa suối
Nhìn em đắm đuối:
"Người rõ là xinh!"

Câu chữ thông minh
Trả lời phỏng vấn
Nỗi buồn vương vất
Xa mẹ từ lâu

Hoa hậu Châu Âu
Cộng đồng người  Việt
Nụ cười thân thiện
Rạng rỡ tựa hoa!

9/8/10

Lăng xê!

Buồn cười, đang dò dẫm tìm niềm vui để kích thích một tuần làm việc mới thì ngớ người ra, không tin nổi vào mắt mình:

(Nguồn: http://ngoisao.net/News/Hau-truong/2010/08/3B9D0B77/)

 Các bạn thân của tớ, nhất là các bạn từng rồng rắn từ cái thời học ở Lê Ngọc Hân sẽ không thể không nhớ ngôi nhà này: nhà của ông bà ngoại tớ ở Hàng Chuối, nơi tớ sống '"lưu vong" chín, mười năm liền!

Hí...hí, hôm nay nó được lên hình nét nèn nẹt với cô "Cá xấu chúa". Đáng nói là ở chỗ, cô gái xinh đẹp đó nhận là nhà mình. Nghe mới khoái làm sao! - giống như kiểu tớ là ruột thịt với người nổi tiếng vậy.

Thì cái biệt thự ấy nguyên từ thời Pháp, rộng rãi và nguy nga lắm, nhất là cái căn chính, dành cho 5-6 hộ ở - trẻ con chúng tớ chơi trốn cả buổi không tìm nổi nhau vì nhiều lầu nhiều gác. Ông bà tớ chỉ mua được cái nhà ngang trước là gara, còn lại: bếp, khu nhà cho người giúp việc và sân thượng là của một số hộ khác. Tổng cộng khoảng mười gia đình.

Lan man một chút để "khoe" là giờ Dì tớ đã mua lại được gần hết số nhà đó với gần 2000m2 mặt phố, duy còn cái căn của gia đình anh nghệ sĩ Đức Hải là kiên quyết chưa sang lại thế nên không hiểu cô bé Quỳnh Nga xinh đẹp sống ở chỗ nào?  Và tò mò là sao lại chọn đúng cái cảnh xấu xí thế là nhà mình hỉ? Hóa ra công nghệ "ảnh nghệ thuật" và "lăng xê" đời tư cũng lắm kỳ công!

Đứa em vừa thông báo, Dì tớ quyết dọn dẹp lại nhà cửa, ngõ đi vì công cuộc "bị" ... lên hình. Chả là hôm trước bộ tứ 10A8 cũng tìm đến để quay phim. Tớ thì dù yêu nước lắm lắm nhưng chẳng khoái nổi phim Việt Nam và cũng chẳng nhớ nổi những ngôi sao Việt. Nhưng cứ nghĩ tới "vẻ đẹp tiềm ẩn" của nhà bà tớ lại thấy vui vui.
Có người bảo mình:  "Vẫn còn trẻ con quá!". Nghe cũng ...hay nhỉ?

Kỷ niệm mùa thu


Lập thu rồi!
Anh có nhớ không anh?
Những kỷ niệm xanh, mười sáu năm về trước
Tháng tám mùa thu, ngập trời ao ước
Nắng rải vàng trên những bước chân qua

Mùa thu vàng, mùa của nắng và hoa
Những cánh điệp mỏng manh, lòa xòa trước ngõ
Em vụng về, bỡ ngỡ ...
Một bờ môi!

Mười sáu năm, nắng gió cũng phai phôi
Nhưng kỷ niệm vẫn bồi hồi thổn thức
Mỗi khi heo may về nao nức
Cảm xúc lại nghẹn ngào nơi ngực trái
Ngày xưa....

6/8/10

Chồng đi học


Mỗi lần chồng thông báo: "Anh được đi học!" là mỗi lần mình giật bắn người. Uh, thì đúng là thích cho chồng đi học,  mà học không mất tiền thì càng tốt. Nhưng tận đáy lòng cứ thấy buồn buồn, lo lắng!

Hơn hai năm chồng học Master, là gần như từng ấy thời gian cuộc sống của mình bị đảo lộn. Nghe thì cũng không tưởng nhưng sinh con ra mười ngày, chồng đã phải lên đường - chẳng có ai để đỡ đần nhờ vả. Lần đầu chưa có kinh nghiệm chăm sóc con, vết mổ lại nhiễm trùng, con khóc và mẹ cũng khóc - đếm từng ngày chồng về!

Rồi là những tháng ngày chồng vừa đi làm, vừa đi học tới tối mịt, nhiều hôm 12h đêm hai vợ chồng mới bắt đầu ăn cơm.... tối. Cực nhọc và cả thiếu thốn!

Cuộc sống giờ đã dễ thở hơn, kinh nghiệm cũng tạm đủ và trộm vía con cái cũng qua giai đoạn phải chăm sóc tỉ mỉ. Vậy mà hôm qua nghe tin chồng đi học vẫn thấy rùng mình. Cảnh nhà không người giúp việc, ngày thường các con đi học còn tranh thủ việc nọ việc kia, tối lại có chồng đỡ đần việc nhà và chơi với con. Thế mà sáu tháng tới, chồng sẽ phải đi học liên tục, học kín T7, CN. Nghĩ mà thấy rối tung lên! Sắp xếp công việc thế nào, làm sao vừa lo việc nhà tươm tất, vừa cơm nước, chăm con? Đến cái tuổi các con cũng không chịu ngồi im, liên tục là các yêu cầu, các tranh chấp cần giải quyết, chưa kể việc ăn uống, vệ sinh. Mà thường thì cứ đến cuối tuần là hai vợ chồng cùng lăn ra dọn dẹp, giặt chiếu, phơi chăn, giờ mình mình xoay thế nào cho đủ?

Mọi việc tất nhiên đều có hướng giải quyết, nhưng cứ nghĩ tới ngày mai, tới những khó khăn vụn vặt đời thường ấy là lại oải. Cố gắng lên vậy, cả vì sự nghiệp tiếp tục...giảm cân!

5/8/10

Niềm vui


Mở mắt ra đã muốn được "mắng mỏ, đánh đập" ai đó. Thật lạ cái cảm giác này lâu lâu mới xuất hiện nhưng rất rõ rệt. Kiểu không được "tung hê" ra thì còn ấm ách không xong. Cứ động tới cái gì là ... khó chịu.

Mà khó chịu thật! Khi mình vẫn hớn hở được. Bực thế mà vẫn chẳng nói được câu gì, cứ nhe răng ra mà cười với cả những người vừa "đổ thêm dầu" vào ngọn lửa bực bội của mình.. Lạ thế cơ chứ!
Gặp phải cái hôm tinh thần dở dở ương ương thì lại lắm việc chẳng ra gì. Sáng nhớn nhác tới cơ quan từ 7h30 thì quên đồ ăn, phải quay lại. Có mấy cái bánh kem "bịt miệng" hai cái đứa bạn thân lắm điều thì bị ai đó thẳng tay "úp ngược" xuống ngăn tủ lạnh. Họp thì cứ vấn đề nọ kéo sang vấn đề kia chẳng ra đâu tới đâu tới hơn 12h. Chỉ khổ cho hai cái con bạn ngồi vêu chờ mình ở "Quạt mo", vừa thấy mặt đã bị mình mắng cho tơi tả vì một loạt những lý do mà có cái chẳng liên quan gì đến chúng nó. Cũng lạ nữa là chúng nó vốn dĩ không vừa mà sao hôm nay lại hiền lành tử tế thế không biết. Còn tung hứng dỗ dành ăn uống, giải ngố cho mình về cái gọi là thời trang phố tỉnh nữa chứ.
Lếch thếch một hồi, về tới cơ quan mới thấy cái cục tức của mình rơi béng lúc nào chẳng biết. Chỉ còn mỗi cảm giác no vì được ăn, vui vì được giao lưu và hớn hở vì có một túi các loại cặp tóc đẹp mê mẩn cho con gái.
Hóa ra niềm vui cũng thật dễ kiếm tìm!

3/8/10

Vẩn vơ



Mấy ngày gần đây, số phận của những người xung quanh làm cho mình cứ day dứt suy nghĩ. Cuộc sống có thể vừa rất hậu hĩnh với ai đó rồi lại bạc bẽo ngay được. Mình không nhớ đọc được ở đâu cái khái niệm "Hình sin" của cuộc sống: thăng trầm với đầy đủ cả "đáy" lẫn "đỉnh".
Mình đang cố học cách sống đơn giản, lạc quan và kiểm soát tâm trạng nhưng những lúc thế này thấy thực sự bị lung lạc, thiếu niềm tin! Cứ nghĩ không ai biết được điều gì sẽ xảy ra, không chắc chắn được ngày mai sướng khổ ra sao, cuộc sống chấm hết ở thời điểm nào? Thế mà người với người cứ phải sống để....làm khổ nhau!
Chán nhỉ!

30/7/10

Chỉ phá!


Sáng sớm nay trong người ể oải
Mò ra vườn kiếm lá ngải vào xông
Hít hà xong lại tay nải lông nhông
Lại lượn phố, lại điệu đà váy áo
Đến cơ quan, nói cười như sáo
Cắm đầu vào báo cáo, nộp chiều nay

Xong xuôi hăm hở bắt tay
Vào nhà Thư giãn đuổi ngay cái hình
Tranh thủ chat, tranh thủ phê bình
Bạn Linh có "máy chụp hình" chẳng ....ngon!

Thấy các chị mon men hàng Úc
Cũng chen vào thúc giục: "Gọi đi!"
Nào nho, nào ký cherry
Đến khi thanh toán tiền đi ... cái vèo

Ngẫm thấy mình đã nghèo còn phí
Chưa nhận tiền đã nghĩ cách tiêu
Người đâu vừa vụng vừa liều
Chẳng lo thu vén chỉ sớm chiều ... phá gia!

29/7/10

Sóng xô!


Cảm xúc như sóng
Lắng đọng, dịu êm!

Sóng lúc về đêm
Dường như không ngủ
Lặng thầm, ấp ủ
Dâng trọn thủy triều

Sóng sớm phiêu diêu
Mơn man bờ cát
Du dương tiếng hát
Hòa cùng phi lao

Khi gió lên cao
Sóng trào bọt trắng
Xong, sóng trầm mặc
Du mình miên man

Chiều, sóng chứa chan
Mặn mòi vị biển
Đời còn mải miết
Sóng còn ... mãi  xô!

28/7/10

Gallant và Tốt

Thật nhiều khác biệt giữa tính cách của hai con người! Ấy là Sếp "tạm" của ngày hôm qua và Sếp chính thức hôm nay.
Một người trẻ trung, phong độ - mọi thứ liên quan từ lời nói, việc làm tới vật dụng đều chỉnh chu từng chi tiết, gắn liền với thế giới hiện đại, với công nghệ và với .... nước hoa. Sếp luôn làm nhân viên ngỡ ngàng trước vốn hiểu biết và sự gallant.
Sau chuyến đi, sáng nay sếp lại mang quà tới bàn tặng từng người. Không phải là Trésor hay Kenzo như mọi bận nhưng là một con thuyền chở nến xinh xắn, thơm phức. Cảm động!


Sếp của ...hôm nay? - người vẫn có tiếng hiền lành nhất cơ quan. Trước khi bước vào phòng sếp trình diện, mình còn được các chị em với theo kể những câu chuyện về việc không thể cậy được nửa lời từ sếp. Khác với những gì hình dung trong suốt bảy năm qua của mình, sếp hiền thật hiền nhưng là một người biết lắng nghe và hiểu. Sếp hỏi han từng người, quan tâm từng chi tiết nhỏ. Và khi mình khó nhọc trình bày nguyện vọng xin được tiếp tục tham gia cùng "Liên Hiệp Quốc", sếp đã rất vui vẻ tán thành: "Chú đồng ý!". Thay cho cảm giác của hôm qua và cả hôm kia, mình thấy vui lạ. Bất ngờ và hạnh phúc! Hạnh phúc vì mình lại được tiếp tục làm công việc mình yêu thích và hạnh phúc hơn cả là mình có một người sếp vừa lành vừa tốt mà không mất đi một sếp giỏi giang và hết mực gallant.
Còn mong gì hơn nữa nhỉ?! Trộm vía!

Xả stress!


Chiều hôm qua tâm trạng
Có ý định lang thang
Tính rủ thêm mấy nàng 
Cùng tung tăng lượn phố

Nhưng trời đương dông tố
Mây bủa kín xung quanh
Cảm xúc vốn không xanh
Nhẽ nào buông, ảm đạm?

Nói cười, buôn lảm nhảm
Cũng tới lúc ra về
Xong cơm nước, desert
Thôi, bắt tay làm bánh!

Lòng trắng trứng đem đánh
Bơ lạnh với đường xay
Nào màu với  bao tay
Cùng đui kem, cộng túi

Sau một tiếng hí húi
Bánh "ra lò" thật vui
Hết cảm giác ngậm ngùi
Mời bà con cùng ... chén!







27/7/10

Mẹ!

Chú thích: giấy vẽ do cô giáo phát - sản phẩm của Dutch Lady cung cấp

"Kiến thích hát, thích nhảy nhót suốt ngày!"
Uh, thì bố mẹ không nghi ngờ về "năng khiếu" ấy của con tuy cũng phải thừa nhận rằng vấn đề thẩm âm còn khá là nan giải. Nhưng còn chuyện thích vẽ thì khác. Con và em Bắp mở miệng ra là: "Vẽ! Vẽ!" làm nhiều lúc bố mẹ ..."cả tin" cố gắng trang bị cho con đủ loại bút màu, bút sáp, rồi giá vẽ, thảm vẽ với hi vọng ...mong manh. Và  lần nào cũng thế, tác phẩm của con luôn chỉ là những con..."rồng đất" thậm chí còn không nằm nổi cho ngay ngắn mà cứ cuộn vào nhau nhằng nhịt y như cái mớ len rối lúc còn nhỏ mẹ vẫn thường bò dưới gầm những chiếc máy dệt trên nhà ông bà ngoại để sưu tập sao cho thật nhiều.
Ở trường, theo dõi thấy môn mỹ thuật cũng chiếm ưu thế trong giáo trình học của các con. Mẹ đã tỉnh táo hơn, không còn cảm giác trông đợi. Như tác phẩm cắt dán ngày con mới đi học, mang về khoe rối rít, bố mẹ"choáng váng khi nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cá "bơi" trên trời và, sao mọc dưới... nước. Nhưng "bức tranh trừu tượng" đó vẫn được trân trọng trưng lên ở nơi dễ thấy nhất trong nhà.
Rồi một buổi chiều, con đi học về chạy ra ôm cổ, thì thầm vào tai mẹ: "Mẹ ơi, con tặng mẹ này. Mẹ xinh đẹp lắm!". Ngỡ ngàng nhìn con và nhìn tờ giấy con nâng niu trên tay với nét vẽ nghệch ngoạc. Mẹ tự hào lắm lắm!

Bóng vải

Cuối cùng mẹ cũng khâu xong cho Bắp một quả bóng bằng vải như của em Tít. Trông có vẻ bắt mắt nhưng còn lỏng lẻo lắm vì mẹ không kiên quyết nhồi bông cho thật chặt. Các con chỉ mới chơi một buổi mà bóng đã bèn bẹt trông y như...bánh rán.



Biết là nhiều cái sự "quyết tâm" cũng chỉ đi tới nửa đoạn đường là hào hứng đứt cái phựt! Nhưng mẹ vẫn thường xuyên đưa ra các khẩu hiệu như thế. Kể như quả bóng này của con, cùng với 4 người anh em của nó(dự định sẽ thành một trang trại gồm cừu, bò, gà và lợn) thì kế hoạch mẹ đưa ra hơn cả tháng trời mới hoàn tất. Không phải tại quá khó, nói là bắt tay làm luôn nhưng tới công đoạn nhồi ruột thì bỏ đấy vì cái lý do nhỏ tí nhỏ tẹo là không tìm được bông gạo "xịn". Mẹ ỉ lại nhờ bác Phương mua giúp vì ...ngại. Bông hóa học thì sẵn nhưng nghĩ ra nó chẳng được êm ái mà giả dụ Bắp có tiện miệng ghé vào ...luyện răng sẽ độc hại nữa.


Rồi bác Phương gửi cho một túi bông gạo to đùng, không phải cái loại trắng muốt như mẹ vẫn tưởng tượng mà nhìn kỹ vẫn còn lẫn những mảnh lá khô, chưa qua tẩy. Thật quý! Vậy là chẳng còn lý do gì để không có bóng cho con chơi. Với bàn tay dùi đục, mẹ cũng chỉ mất không quá 5 phút để vừa nhồi bông vừa khâu bít lại tác phẩm đầu tiên. Nhìn các con hào hứng, Kiến còn ôm theo tới lớp, Mẹ thấy vui lắm. Phải nhanh nhanh kiếm ít vải felt điền mắt, miệng cho mấy chú ỉ với gà mới được.

Cuộc sống thật ý nghĩa với những công việc ngỡ cỏn con!

Nhà nghèo!

Trong số của nả, có lẽ Kiến quý nhất đôi guốc gỗ bà ngoại mua cho. Cảm giác khi đi trên đôi guốc đó, con như lớn hơn, tự tin hơn và xinh xắn hơn.

Buổi tối, con lộc cộc trình diễn trên đôi guốc, luôn miệng hát véo von. Rồi con thẽ thọt: "Bà mua cho Kiến đôi guốc màu trắng nữa nhé, Kiến thích đôi guốc màu trắng lắm! Nhưng nhà Kiến nghèo, không đủ tiền"

(Cái giai điệu "nhà nghèo" giờ đã khá quen thuộc với con. Bởi vì bố mẹ đang học cách để từ chối  một số yêu cầu
vô lối nhưng chẳng có cách gì đơn giản và có lý hơn)

Bà ngoại thì tất nhiên bằng lòng nhưng nghe vậy thì cứ phải quặt lại: "Bà cũng nghèo lắm!"
Kiến tỉnh queo:  "Nhà bà thế kia mà bảo là nghèo à?"


Bà ngoại cười thích thú còn mẹ thấy lo trước cách suy luận và đối đáp của con, một đứa trẻ lên ba!

Tương lai?


Hôm qua, quyết định bổ nhiệm đã được cộp dấu. Trung tâm Chiến lược chính thức có Sếp mới!
Đồng nghĩa với việc mình sẽ không còn tung tăng làm "lính Liên Hiệp Quốc". Sẽ không còn những buổi họp hành liên miên mà nhiều lúc chẳng hiểu họp với ai, họp về cái gì, cứ "nghe tiếng gọi là ...lên đường". Sẽ không còn cả những course học chớp nhoáng "chộp" được của Ban khác, vừa hồi hộp lại vừa háo hức vì được free.
Thế là hết! Hết những giây phút hào nhoáng khi được tiếp xúc với những con người năng động và lịch thiệp ở thế giới ngoài kia. Là cảm giác ngây ngất khi ngồi đối diện ngài NARIN  - Giám đốc Tập đoàn DAMCO - MAERSK Logistics, tài năng nhưng giản dị. Là sức cuốn hút từ sự duyên dáng, thông minh của một cô gái nhỏ nhắn đại diện kinh doanh cho ORIX Group. Hay đơn giản chỉ là ấn tượng thú vị về đồng chí giám đốc không còn trẻ nhưng chưa vợ và rất ...hiền của một trong hơn chín mươi doanh nghiệp thành viên. Mỗi cuộc gặp gỡ đều giúp mình có thêm những kinh nghiệm hữu ích, bổ sung vào mớ hiểu biết vốn hạn hẹp và lủng củng. Công việc của ngày mai và nhiều ngày nữa sẽ lại là đọc, đọc và ...thỉnh thoảng viết. Sếp mới cũng tên Hùng và có lẽ là vị sếp trầm lắng nhất của Tổng công ty. Tương lai hứa hẹn một cuộc sống ít màu sắc nhưng an lành. Không biết nên vui hay buồn? Gần trọn đêm qua mình cứ trằn trọc!

26/7/10

Đi Cửa Lò gặp bão


Vẫn trong tiến trình "lười làm, ham chơi", nhà Kiến ngất ngưởng muốn đi Cửa Lò. Thích ấy cứ là không chịu được khi hình dung bãi biển cát trắng muốt, nước trong veo, dịch vụ ăn uống thì vừa sẵn vừa ...rẻ. Y như buồn ngủ mà gặp phải đệm lò xo Kim Đan, chú Trung sẵn xe lại nhiệt tình mời, thế là "đàn Kiến" líu ríu ra với biển.

Chiều, một rừng người trên...bãi biển, đông không cả đủ chỗ để ...rửa chân. Chưa kịp "làm gì" với ..nước thì bão đã về, dồn dập và ...ầm ĩ. Thế là tiêu tan một giấc mơ. Rời rạc vài tấm hình kỷ niệm của gia đình "ta ba lô"

Lò dò chờ đợi
Bố mẹ ơi, bao nhiêu là ...người!
Lại biển, lại sóng chẳng thấy con cá nào!
Không nhảy sóng được thì con đứng thế này
Và dọa nạt thế này



Bắp vui với niềm vui "bị nhốt" trong KS