Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

27/9/10

Mất


Thôi, mất thật rồi cái cái cặp tóc của tôi!
Cái cặp chia ngôi, tôi thường nâng niu hơn tất thảy
Nhớ như in, chiều hôm thứ bảy
Tôi vẫn còn tung tẩy với cặp xinh!

Màu tím lung linh, tôi đã đinh ninh
Để trang trọng bên hũ thủy tinh, đựng đồ buộc tóc
Mọi khi vô tình, quẳng đâu lăn lóc
Nhưng lần này nhất định là không!

Nhất định là không, tôi đã mất công
Cất cẩn thận, không động vào từ đấy
Mà sớm nay không thể nào tìm thấy
Cái cặp ấy đâu, cái cặp tím xinh!

Thật bực mình vì giữa đống linh tinh
Không tìm đâu ra cái cặp của tôi, lạ thế!
Sáng giờ ngồi đây với nỗi buồn ngạo nghễ
Mất thật rồi, tiếc thế! Lại được... mua!

24/9/10

Birthday


Có những cảm xúc được diễn tả  luôn bằng  lời. Có những cảm xúc lại được dồn lại, để một lúc nào đó buột ra thành câu chữ. Đó là những cảm xúc thật đặc biệt!

Mình không còn ở cái tuổi háo hức mong tới ngày sinh nhật hay hồn nhiên khoe với ai đó: "Hôm nay là sinh nhật của em!". Nhưng mình vẫn hồi hộp, cảm động vô cùng vào mỗi ngày ấy.

Cả lần này cũng vậy! Thật ngọt ngào và hạnh phúc vì được mọi người nhớ tới và chúc mừng. Là lời chúc sớm của đứa bạn thân thiết gần 30 năm với lời đề nghị về món quà mà mình mới thầm ao ước. Là lời chúc lúc12h đêm hôm trước của một Người không thể ngủ và 12h đêm hôm sau của một cô bé rõ lém lỉnh. Là lời chúc của người bạn vong niên cách hơn 2.000km, chưa một lần quên những ngày quan trọng với mình. Là cách hai con vừa ôm mẹ vừa ngọng nghịu hát: " Happy birthday to you". Cả cách mọi người dành bất ngờ cho mình bằng một bữa sinh nhật ấm áp, sang trọng trong ánh đèn lung linh. Rồi là những những người bạn đã từ lâu thật lâu tưởng không còn nhớ nữa, hay những người bạn vừa mới quen. Tất cả thật ý nghĩa! Thấy hổ thẹn vì mình còn quá vô tâm và thiếu chu đáo với mọi người!


Niềm vui sẽ trọn vẹn nếu một người không phải đi xa đột xuất và một người không mãi mãi vắng mặt trong sinh nhật của mình. Thèm biết bao được nghe câu nói: "Chúc mừng sinh nhật con gái của bố!"

Viết cho em

Mau quay về bên hiện thực đi em!
Còn sống vẩn vơ, cuộc đời còn đau khổ
Tháng ngày của em là chuỗi dài dang dở
Chỉ biết giận trời và than thở trách người thôi

Em nợ cuộc đời một kiếp sống thảnh thơi
Một công việc tuyệt vời lẽ ra em được có
Một tình yêu như cánh buồm no gió
Sao mải lần mò trong gai góc, tìm đường quang?

Mỉm cười đi! Đường đời rất thênh thang!
Nhiều cơ hội đang chờ em phía trước
Đừng ngẩng cao đầu mà chân không chịu bước
Kẻo chẳng được gì, nước mắt lại phải tuôn

Em chẳng họ hàng, giữa muôn vạn người dưng
Không thể khuyên em áng chừng đâu phải trái
Nhưng lối nghĩ kia khiến bao người e ngại
Nên tự hiểu mình mà quay lại đi em!

23/9/10

Nơ hand - made

Một trong những cố tật của mình là không thể thờ ơ trước...cái đẹp. Cái đẹp ở đây là người đẹp, cảnh đẹp và bất kể cái gì liên quan tới màu sắc, hình dáng lẫn hương thơm. Cứ chạm phải điểm yếu ấy là mình run hết cả lên, từ đỉnh đầu đến tận ngón chân cái. Thế mới lạ!

Mà lạ thật! Nhìn mấy anh chàng thiên hạ vẫn hô hào là hot - boy, hot - man gì đó, mình tịnh không có cảm xúc gì. Nhưng chỉ cần lướt qua một cô nàng xinh xắn, một người phụ nữ duyên dáng là mình ứ có làm chủ được cái bản thân mình. Đơn giản như hôm nay cũng vậy! Con bạn nhìn thấy chị ấy, một người không thể gọi là xinh đẹp nhưng quyến rũ đến vô cùng. Nó cứ ấn cho mình mấy món chị ấy vừa thử lên vì thấy đẹp quá. Nhưng nó thật tệ! Không biết mình là ai và chị ấy là ai. Người ta thì đúng thực khoác gì lên người cũng hấp dẫn. Còn mình? Một phút tự ti!

Ờ, lan man một hồi. Hóa ra vẫn liên quan đến cái chuyện mình dễ bị mê hoặc bởi cái đẹp. Thì hôm trước, giữa lúc trà dư, tửu hậu, bạn Hà với em Ngọc biết mình là fan của mấy món hand - made, cũng đã đề cập đến, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thì mình quyết chưa bị thuyết phục. Cho tới hôm qua, vào blog của mẹ Na. Không thể tin! Đúng là không thể tin rằng có trò hay thế và có những người khéo thế! Vốn tính là cái gì người khác làm được, mình không thử là khó có thể ăn ngon ngủ yên. Cứ gọi là ganh ghét, khó chịu kinh lên!

(Pic "trôm" từ Blog nhà Na, mê mẩn cả mấy ẻm perfume làm "nền" bên cạnh!)
 Đêm nằm, hết mơ tới cái chai sữa tắm hương bưởi Trang tặng (Đúng "tủ" luôn!) rồi lại nghĩ tới mấy ký chỉ màu để dành để dụm bấy lâu nay. Còn lý do gì mà không bắt tay làm mấy cái nơ cho con gái diện nhỉ? Đẹp thế cơ mà! Sáng ra ngồi thừ mặt liên tưởng tới điểm đến tiếp theo là Hàng Bồ và các địa chỉ có thể nhờ cậy vụ nguyên vật liệu từ đơn giản tới phức tạp, từ cây nhà lá vườn, tới Nhật Bổn với Hàn Xẻng. Khoái không chịu nổi!

Muốn!


Tôi muốn trở về tuổi thơ yêu dấu!
Ngụp thật sâu trong làn nước mát, ngọt lành
Ngắm vạt đồng xanh - câu ầu ơ của mẹ
Vị cỏ hăng hăng lẫn hương lúa trổ đòng

Tôi muốn trở về những sáng mùa đông
Nằm trong chăn ấm, ăn bỏng ngô, đọc truyện
Cả những đêm mùa hè mất điện
Thắp đèn dầu, làm bài tập giữa màn tuyn

Tôi muốn ôm vào lòng những năm tháng vẹn nguyên
Làm cô bé lần đầu tiên được ...thích
Hai đứa ngồi bên nháy nhau cười khúc khích
Bắt gặp mình đỏ mặt trước người ta

Tiếc cồn cào ngày tháng đã xa
Thủa sinh viên mỗi mình là con gái
Trong cái lớp nổi danh huyền thoại
Con trai nhà giàu lại đá bóng cực hay

Mong lắm chạm vào ngọn gió heo may
Chơi trò đuổi bắt dọc bờ đê nhạt nắng
Hay những tối trên cầu Thăng Long, lặng ngắm
Hà Nội hoàng hôn, mây thắm, lung linh

Tôi muốn lại là tôi với những nụ cười xinh
Cái thủa biết yêu và biết nhớ
Mối tình đầu vội vàng, bỡ ngỡ
Ván đóng thuyền rồi vẫn mơ mộng, ngẩn ngơ!

Tôi muốn ôm vào lòng hai đứa con thơ
Muốn áp môi thơm lên má hồng bầu bĩnh
Níu giữ cho mình phút giây yên tĩnh
Nghe rõ ràng từng nhịp đập của tim

Mong muốn còn là rảnh rỗi, ghé xem phim
Tâm hồn khô khan lắng chìm theo cảm xúc
Giữa ngập tràn khó khăn, oi bức
Tìm lại được mình háo hức tựa ....ngày xưa!



21/9/10

Take care!


Thương Sếp quá!
Hôm nay Sếp mình "lâm trận". Báo cáo, báo cọt đã chuẩn bị đủ cả từ hôm qua nhưng từ đêm tới sáng, từ sáng tới giờ mình cứ phấp phỏng lo, không biết Sếp sẽ phải "chiến đấu" thế nào giữa chốn binh đao, loạn lạc? Nhìn các tướng, tá xung quanh chạy đi chạy lại, căng thẳng không thèm cả nhếch môi cười càng làm mình hồi hộp không cả dám ...thở.
Trưa, các cháu đi vui chơi, ăn uống rôm rả lại nghĩ thương các Sếp ở nhà! Khổ đến thế là cùng! Ai bảo làm Sếp là sướng nhỉ? Ăn cơm chan nước mắt ấy chớ! Nhưng có vậy thì đất nước mới phát triển, tương lai mới khá khẩm được.
Thôi, cố lên các Sếp!

16/9/10

Thu xưa


Cuộc đời thật đẹp vì có mùa thu!
Nắng rải thảm trên những phố vàng ngợp lá
Gió heo may dịu dàng muôn ngả
Gắn nụ hôn mềm làm óng ả bờ môi!

Kỷ niệm ngày nào ngắn ngủi thế thôi
Nhưng bổi hổi mỗi thu về dịu mát
E ấp nhớ, mơn man hương cỏ ngát
Hoa sữa quện cùng vị cốm ngạt ngào thơm!

Mỗi lần đi xa nếm vị gạo tám thơm
Se sắt nhớ mùa thu Hà Nội!
Nhớ tán sen cuối mùa, hái vội
Dùng nắm cơm, thay xôi sáng dẻo, mềm

Ký ức mùa thu, ký ức dịu êm
Theo năm tháng gắn thành tên:  HOÀI NIỆM
Để mỗi khi trông cây vàng hoa điệp
Lại mơ màng, mải miết nhớ thu xưa!



11/9/10

Khuôn khổ!



Lúc còn bé xíu, mình có xem một trích đoạn kịch, trong đó một người đàn ông khoe rằng công việc của anh ấy là: "Đưa đất nước vào khuôn khổ". Rồi khán giả cười ồ lên khi biết anh ấy là thợ...đóng gạch. Mình vẫn nhớ như in cảm giác tò mò xen lẫn thích thú bởi thái độ của những người lớn xung quanh. Sau này, có ý thức hơn, nghĩ lại càng thấy thú vị.
Bác Hồ thì nói: "Không có gì quý hơn độc lập, tự do". Đúng là tự do là khoái nhất. Nhưng cuộc suống luôn có một cơ số những quy tắc bắt buộc phải tuân theo, được ví là "tự do trong khuôn khổ". Và những quy tắc sắp tới dành cho mình, cho mọi người là rất nhiều. Cả những quy tắc có thể hiểu lẫn những quy tắc không thể lý giải tại sao? Thấy lạ lẫm vô cùng!
Liên tưởng đến cảnh một trại lính! Cũng hay ra phết!