Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

10/5/10

Sõng soài!



Trời âm u!
Ấy vậy mà mình lại quyết định ăn vận điệu đàng và thêm chút lóng lánh cho khuôn mặt!

Mưa!
Mưa như trút. Đúng là muốn cưỡng lại cái sự u ám của trời đất mà chẳng nổi! Cái áo mưa bình thường vốn rộng rãi, dày dặn là thế, giữa bốn bề xám xịt toàn nước bủa kín bỗng trở nên mong manh, vô tích sự. Loạng quạng, mò mẫm trên đường, vô cớ lại nghĩ dại: "Nhỡ mình có lao vào đâu nhỉ?!".
"Cầu" được "ước" thấy. Vung tay hất cả đống nước vào cô bé ghi vé xe. Hối hận chưa kịp tan thì mình lăn đùng ngay ở cuối đoạn dốc vòng vào đường hầm. Một cú ngã nhừ tử. Đáng lắm! Chỉ thấy lùng bùng. Gắng sức vùng dậy. Nhưng sao lại nhẹ bẫng? Thì ra ai đó kéo cái xe khỏi người mình, rồi lôi mình lên từ cái vũng đen ngòm toàn nước hòa lẫn xăng và dầu xe. Ê ẩm và bất lực!. Làm gì tiếp theo nhỉ? Chút suy nghĩ tỉnh táo còn xót lại mách bảo: "Không thể quay về giữa mưa gió thế này!". Người ngợm sướt mướt, thay bằng hương thơm thoang thoảng của những đóa hồng và sen ban sáng là mùi dầu xộc lên váng vất. Một ngày đầu tuần tràn trề niềm tin và nỗ lực của mình bỗng chỗng đứt phựt. Đúng là vạn sự cũng tại ...Nhân!

1 nhận xét:

Tom+Tit nói...

...mỗi lần như chị em luôn gắng an ủi mình: nếu mình không nghị lực hơn nữa thì mình sẽ chẳng có gì để truyền lại cho con cả, sự mệt mỏi của mình là gánh nặng của con!