Thôi, mất thật rồi cái cái cặp tóc của tôi!
Cái cặp chia ngôi, tôi thường nâng niu hơn tất thảy
Nhớ như in, chiều hôm thứ bảy
Tôi vẫn còn tung tẩy với cặp xinh!
Màu tím lung linh, tôi đã đinh ninh
Để trang trọng bên hũ thủy tinh, đựng đồ buộc tóc
Mọi khi vô tình, quẳng đâu lăn lóc
Nhưng lần này nhất định là không!
Nhất định là không, tôi đã mất công
Cất cẩn thận, không động vào từ đấy
Mà sớm nay không thể nào tìm thấy
Cái cặp ấy đâu, cái cặp tím xinh!
Thật bực mình vì giữa đống linh tinh
Không tìm đâu ra cái cặp của tôi, lạ thế!
Sáng giờ ngồi đây với nỗi buồn ngạo nghễ
Mất thật rồi, tiếc thế! Lại được... mua!