Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

30/3/10

Hãy cho con được khóc!



Con từng nghĩ: “Blog là phù phiếm!” và chẳng có ý định viết. Vì vốn dĩ khướu văn chương chẳng có. Cảm xúc thì nhàn nhạt, con người thì vô tâm – Vẫn vậy!
Đôi lúc thấy cuộc đời có nhiều thứ cần để nhìn ngắm, chiêm nghiệm, tình yêu cũng ngọt ngào cần lưu giữ, và con cái là niềm vui, là mong mỏi hi vọng. Nhưng con vẫn chưa viết. Vì chẳng biết viết gì?

Để hôm nay sau nhiều đêm không ngủ: trống trải, đau đớn. Việc đầu tiên con nghĩ tới là: Blog. Tại sao không? Con sẽ trút hết mình vào đó . Để là chính mình không gai góc, xù xì.

Con sẽ là con với miên man suy nghĩ . Vui thì không có mà buồn thì quá nhiều! Cha ơi, con mong điều kỳ diệu xảy ra . Dù biết rằng chẳng thể ! Chỉ đến khi đối diện với mất mát người ta mới nhìn nhận được hạnh phúc hằng có mà không biết gìn giữ phải không Cha? Con đã nhoài người lên nhưng chẳng thể cố để níu giữ được những phút giây mạnh khỏe của Cha. Con vẫn là đứa con vô dụng!

Hôm qua, đứng cạnh giường Cha, con đã lầm tưởng mình mạnh mẽ, cảm nhận mình đã sẵn sàng đón nhận mọi đớn đau. Nhưng không, con đã lầm! Con vẫn là đứa con gái chỉ biết khóc và ...khóc!
Để rồi con nhận ra mình trong tiếng nấc quen thuộc, nhận ra con vẫn chưa kịp đổi thay. Cha ơi, con sợ lắm cảm giác cứ phải dướn người lên phía trước, phải lấy hơi, hít căng lồng ngực để rồi thở ra thật ...nhẹ, mỉm cười thật tươi và giả vờ cứng cỏi. Hãy để con được ôm Cha và khóc . Khóc mà không sợ những ánh nhìn thương hại hay nghi hoặc. Khóc để mai này khi không còn cha bên cạnh, con có thể đứng vững một mình . Cha ơi!

2 nhận xét:

hangtom0501 nói...

Uh, chỉ khi hoàn cảnh đến, nỗi đau đến, người ta mới cảm thấy mình là chính mình. Vốn dĩ con người mày là biển ngọt nhưng cái vỏ bọc lại chả ngọt tí nào. Thế nên hãy cứ ngọt ngào như vốn có, để không phải hối hận khi có một ngày ...

Sugarsea nói...

Cảm ơn mày đã là người đầu tiên comments trong Blog của tao!
Chỉ khi đối diện với đau đớn và mất mát mình mới thấy trưởng thành hơn nhỉ?!