Welcome khách ghé nhà Su
Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!
Trang
4/5/10
Corn "nhập ngũ"
Cũng như chị Kiến, hôm nay Bắp của mẹ phải đi học khi mới mười tám tháng. Thương con xé lòng. Ngày đầu tiên, muốn được đích thân đưa con đến trường nhưng mẹ đành phải "nhường" cho bố. Vì mẹ sợ con bám theo mẹ. Và mẹ lại yếu đuối, lại khóc. Biết đâu mẹ lại chở con về nhà để ngồi ...ôm con.
Cả buổi sáng, dẹp tâm trạng bất an, mẹ cố gắng lấy lại thăng bằng với suy nghĩ là con của mẹ sẽ ổn thôi. Đi ăn cùng bạn, mẹ không thể không nghĩ tới gương mặt bầu bĩnh, tội nghiệp của con. Cuối cùng mẹ rủ cô Châu qua trường con, chỉ muốn được nhìn con một chút.
Hình ảnh đầu tiên mẹ thấy là con đang đứng ở cửa lớp, miệng mếu máo với miếng cơm nhai dở, nước mắt nhòe nhoẹt. Thương con quá! "Một cháu một cô" - bố mẹ đã chọn cho con học cùng trường với chị, nơi bố mẹ có thể yên tâm nhất về chất lượng và sự tận tâm. Thế nhưng lúc này đây, đứng trước con mẹ vẫn thấy bất an. Bất an vì không thể tiếp tục ôm con trong vòng tay của gia đình thêm chút nữa. Mẹ thực lòng xin lỗi!
Đi tìm bố để lấy xe, mẹ phóng như bay. Ở nhà, có chiếc chăn - vật bất ly thân của con. Hôm qua, mẹ đã đem giặt và sáng nay cho vào sấy. Mẹ nâng niu nó gần giống như con vì mẹ biết với con nó có ý nghĩa nhường nào. Không có chìa khóa vào nhà, mẹ loay hoay dùng tay vặn đoạn thép chốt cánh cửa chống muỗi. Đoạn dây thép cứng, chọc vào tay bỏng rát, nhưng việc duy nhất mẹ nghĩ tới là cái chăn đang phủ trên máy sưởi trước mặt, bằng mọi giá mẹ phải lấy được nó ra. Loay hoay mãi mẹ cũng rút được nhưng chăn vẫn còn ẩm. Phải làm gì? Mẹ cuống lên trải nó qua hai cái dây giữa sân dưới nắng gắt. Vẫn lâu quá! Lao lên nhà bác Cường, không kịp hỏi han, mẹ vớ lấy cái bàn là và ra sức đẩy. Cuối cùng cái chăn cũng phẳng phiu nhưng mẹ lại lo con không còn nhận ra cái góc nhăn nhúm quen thuộc. Quay lại trường, đưa cho cô giáo, mẹ cố lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Lọc ra tiếng con đang nức nở, lòng mẹ lại sắt lại. Cố lên con trai! Hãy can đảm từ những bước đầu tiên. Bên con, cả nhà ta cùng đang cố gắng!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
Mong cho Bắp nhanh chóng hoà nhập với các bạn để bố mẹ đỡ lo lắng :)
Bao giờ Bắp nhớn bằng anh Ti nhỉ? Mong lắm!
Mẹ Kiến và Bắp luôn bị cái bệnh lo quá, như mẹ Chip đây này, phiên phiến thôi, dần dần con sẽ quen mà. Trường tốt thế còn lo gì nữa.
Cứ bảo là lo quá, nhưng toàn lo những việc cỏn con. Nhìn mày lo những cái lớn mà tao chóng hết cả mặt!
Đăng nhận xét