Sáng, khởi động cho một ngày chuyển mát bằng màn thăm hỏi bạn bè. Gặp đứa nó "xì" về một...cái xe mới. Thế là từ bản chất lương thiện, mình thành ra "ép người quá đáng", ép "chủ cái xe đẹp" phải đưa cả hội đi khao.
Cơ là...khổ! Nhằm phải hôm "con bé" còn tí xiền. Nó trình bày hoàn cảnh mà cấm có đứa nào thấy mủi lòng. Thế là đi! Đi cố ..ăn, cố ...uống thỏa thê, chẳng đoái thương con bạn thân đang cố ngoác miệng ra cười hùa.
Có "đứa" còn "vuốt đuôi" bằng màn mời ...cafe sau rốt. Dưng ấy mà, mình chẳng ...thèm. Vì mình ăn no, uống no rồi, có tìm chỗ nào để thư giãn chút như: view đẹp, gió mát, ghế êm thì còn tranh thủ hóng tí, còn không là mình về với cái CQ yêu dấu của mình cho nó... "chảnh". He..he, tí nữa thể nào cũng có dăm đứa đọc xong, gào lên ném đá mình. Kệ! Mình vẫn là mình, vẹn nguyên. Ke...ke, chuẩn bị một đứa nữa sắp ... lên thớt. Đổi xe à, mua nhà à? Tà tà, cứ lần lượt từng bạn nhá!
Thời gian còn lại rất ngắn, mình phải gấp rút hoàn thành nốt 3 chương của Đề án Log. Phải chính thức dứt khoát với thói quen ngồi đung đưa đọc tin, lúc lắc cái đầu đeo chiếc tai nghe "phi công" cồ cộ . "Nước đã đến chân, không thể không nhảy!"
Ấy vậy mà cảm xúc vừa buột phát tức thời, làm mình phải tranh thủ lưu ngay lại, cái sự: "Phục". Trong cuộc sống, có rất nhiều việc lớn lao, vô vàn nghĩa cử cao đẹp khiến người ta xuýt xoa, ngưỡng mộ. Và có cả những điều giản đơn nhưng không thể không ca tụng.
Ấy là mẹ Tôm! Mình thực sự phục em nó với một mớ thành tích dành cho gia đình. Một tay chăm hai con trứng gà trứng vịt rất bài bản, không cần gửi trẻ. Mẹ cháu còn chu toàn đủ thứ việc nhà không tên, lúc nào cũng tinh tươm, ngăn nắp. Rồi là: " bất kể thứ gì mẹ cũng có thể làm được cho con" - mình thích câu này!. Với chị em Tôm, mẹ MA chắc chắn là người giỏi giang nhất, tuyệt vời nhất! Nghĩ thấy thật là khoái!
Trong khi vẫn giữ được nghề "gõ đầu trẻ" tại nhà, nghề mà em đã theo đuổi tới tấm bằng Master. Nhất định ít nữa mình sẽ nài nỉ xin cho chị em Kiến được làm học sinh của cô MA. Không kỳ vọng, nhưng mình muốn ít nhiều các con được ảnh hưởng lối suy nghĩ của cô, suy nghĩ về một cuộc sống tuy chưa hoàn toàn tươi đẹp nhưng nếu biết cảm nhận nó đúng cách thì ta sẽ luôn hài lòng. Đó chính là hạnh phúc!
Nhìn con chỉ ngón tay nhỏ xíu vào hai bức ảnh tự lấy ở bên nhà bà về, miệng bập bẹ "Ông, Ông", mẹ ứa lệ!
Khi còn sống, ông yêu Bắp nhất. Ai cũng bảo vì Bắp giống ông từ cái đầu tới cái lưng, cái dáng. Những lúc như vậy, ông cười có vẻ khoái chí lắm, còn thằng cháu thì cứ liên tục hét tướng lên diễn tả "bị" ông mắng thế nào rồi lắc lắc cái đầu, điệu bộ "không sợ" ông. Hàng ngày, ông hay đứng yên lặng ngoài cửa sổ để ngắm Bắp lăn lê, nghịch ngợm. Ông mua đủ thứ xe, từ ba bánh tới cả cái xe đạp to đùng mà phải 7-8 năm nữa cháu mới đi nổi. Vậy mà khi cháu biết gọi, ông lại không còn nữa!
Dành mấy buổi để lục xới WTT, tìm cách "cải thiện" cái tính khô như ngói của chồng. Ôi thôi, đủ mọi bài tâm sự: chồng hư có, lười có và thậm chí cả ... chồng mất dạy cũng nhiều. Mỗi kiểu cũng dăm bảy loại: nào hư vì ham chơi , vì nghiện nghập vì các tật xấu khó bỏ; nào lười việc nhà, lười kiếm tiền và lười...yêu vợ. Còn mất dạy thì khỏi nói, nhan nhản những chuyện đối xử tệ bạc với vợ con, cục cằn, thô lỗ, không ra gì với những người xung quanh .v.v.
Chỉ điểm qua cũng thấy chóng mặt, rùng mình. Ngẫm lại chồng mình một cơ man những cái ...được: Cờ bạc, rượu bia không. Tụ tập, đàn đúm với bạn bè ít. Thi thoảng một hai tuần mới tranh thủ "giao lưu" trong giờ...nghỉ trưa. Chiều tối, ngày lễ ngày nghỉ nhất nhất dành cho "ổ Kiến": từ trông trẻ, sửa chữa đồ đạc và tháp tùng ba mẹ con đi chơi. Tiền lương hàng tháng bấy nhiêu trong thẻ cả chính lẫn part - time đều "chuyển khoản" gần như sạch bách cho vợ, tịnh không đòi hỏi - yên tâm sống đời ..."thanh bạch". Vợ lười, ham chơi, ngủ nướng, sáng thì chồng là lượt quần áo, chiều lại pha nước cam cho uống. Trong mắt họ hàng, bạn bè ai cũng khen chồng hiền lành, chịu khó.
Hic...nghĩ mà thấy mình...tham! Cứ vật vã buồn vì chồng khó tính: suốt ngày nhăn nhó nhắc mình uống thuốc với đi khám, gắt lên khi mình bị va chạm, chầy xước, càu nhàu vì mình kể chuyện bỏ cơm. Khắc khoải ao ước một ngày chồng rót vào tai những lời ngọt ngào, kiểu như: "Anh yêu em!". Và nữa, nhiều nhiều những điều khác để chứng tỏ chồng là ...Điểm mười!
Nghẫm lại rõ là "được voi đòi tiên"! Ra ngoài óng ả thế, cũng biết nhoẻn miệng cười, biết nói những câu làm mát ruột ...thiên hạ. Nhưng mấy lần "mật ngọt" với chồng? Bận rộn, lo toan hay tất cả chỉ là bao biện? Bao biện cho cái sự thiếu chu toàn của mình! Ngày ngày vẫn lầm rầm: "Ngươi là muối nhưng nếu Ngươi không mặn, thì ta biết lấy gì làm mặn Ngươi?". Hóa ra chỉ là ...slogan. Mà đi từ lý thuyết đến thực tế thì lúc nào cũng gian khó!
Túm lại không thể có công cuộc cải thiện gì sất, vì khó đã đành mà "Trông lên thì chẳng bằng ai mà trông xuống thì....Trộm vía! mình cũng đủ xài rồi. Ke ...ke!"
Hai cây dừa, Bố trồng từ ngày mới cưới, như hai "vật gia bảo", gắn với nhiều "dấu mốc lịch sử" của gia đình. Bố vẫn thường tự hào kể về hai cây dừa với hoài niệm một thời.
Tuổi thơ của con cũng gắn liền với hai gốc dừa, mát rượi. Kỷ niệm là những bông hoa vàng nhỏ xíu, là những chiếc lá xanh thẳng vút, khi tước ra được cái dọc dài cong cong, dùng để tết châu chấu hay đồng hồ. Rồi là những mo hoa, vàng óng ả như ngà, những quả tròn căng nước, vừa ngọt vừa mát. Cùi non mềm mềm như bánh cuốn, cùi già thì thơm ngầy ngậy. Thật tuyệt!
Những ngày Bố còn sống, nhiều lúc hai cây dừa bị mọi người nhắc tới với sự phiền toán: quả thì vẫn ngon nhưng cao quá không ai hái được, thuê người mỗi lần đều chật vật. Lá và rác dừa nhiều, chưa kể quả con hay rụng bất thình lình, rất nguy hiểm. Nhưng với bố, chúng là thứ tài sản giá trị: "Cứ để đó, ngày nào tôi còn sống thì không có chặt hạ gì cả!". Cũng đã có lúc, ngọn dừa héo úa, bố lo lắng kiếm vôi tưới xung quanh gốc dừa. Và cây lại hồi, xanh mướt! Niềm vui ánh lên trong mắt Bố!
Bố không còn nữa! Khi những công việc xong xuôi cũng là lúc Mẹ nói sẽ hạ cây dừa cạnh nhà con: "Tránh nguy hiểm!". Nghe chuyện Mẹ thắp hương xin phép Bố, con nao nao lòng!
Hôm qua, năm bảy người tới mang theo nào cột, nào xà, cùng đủ thứ lỉnh kỉnh. Mất cả ngày trời, tiếng cưa máy, dây xích chuyển ta lăng, tiếng người í ới: hàng ôm bẹ, rồi những đoạn thân dừa bị hạ xuống nằm thẳng tắp từ vườn ra ngõ. Anh Cường kịp giữ lại một khúc làm "của hồi môn". Chiều tối, nhìn từng chuyến xe chuyển dừa đi, như xẻ mất một phần kỷ niệm về bố. Con khóc!
Buổi tối, mẹ "vật lộn" với đống bát đĩa, ba bố con thì vừa chơi với nhau vừa gấp quần áo. Cười, khóc và cả gào thét là "chuyện thường ngày ở ...nhà Kiến". Loáng thoáng thấy bố bảo con đừng nhảy vào đống quần áo, rồi tiếng con khóc ré lên, lặng đi, tiếng bố xuýt xoa! Mẹ vẫn bình tĩnh, bởi từ lâu phải tập quen với việc con bị va chạm, con khóc. Hình dung ra con va vào cạnh phản. Nhói lòng!
Rồi mải việc nọ việc kia một lúc mẹ mới vào tới trong nhà. Bắp sà vào lòng mẹ mút mát và cười tít. Đang thơm hít con, mẹ giật phắt mình: một mảng đầu của con loang máu nhòe nhoẹt. "Ối, con tôi sao lại thế này?!", mẹ gào lên tức tưởi. Con bị cái mũ đinh của tấm gỗ ốp tường cào đúng vào vùng thóp, nơi nguy hiểm nhất. "Nó" phồng rộp lên như nửa trái chanh. Không thể tả hết cảm giác sợ hãi của mẹ! Con tròn mắt ngơ ngác, rồi mếu máo ôm chầm lấy đầu mẹ, dụi dụi tóc vào cổ mẹ. Chị Kiến đang nhảy nhót cũng đứng chựng lại, sợ sệt.
Mất vài phút, rồi Kiến cười ré lên, rặn ra mà cười. Bắp cũng nhanh chóng bắt chước chị cười "khà, khà". Nhìn bộ điệu các con, mẹ không thể không nín, chệu chạo cười theo. Thấy mẹ cười, Kiến khoái chí reo lên: "Đấy mà, các con cười là mẹ vui mà!". Bắp bậm bẹ "mà, mà" rồi lại tít mắt rúc vào lòng mẹ. Bố đứng bên cạnh, nhìn ba mẹ con trìu mến!
Nắng kinh hoàng! Vậy mà vì cái tính ham vui, lao ra đường: Ăn với chả Chơi! Vui thì có vui nhưng nóng chóng cả mặt! Quay cuồng! Kéo lại sáng nay nhận được vài lời khen xinh! Èo, chẳng trách thiên hạ cứ cắm đầu cắm cổ ...tiêu tiền bất kể mưa hay nắng!
Mẹ vừa tìm thấy những dòng đầu tiên, bố với mẹ "chuyền tay" gõ cho Kiến. Những cảm xúc bình dị và rất đỗi ngọt ngào!
* Hôm nay: 26/7 – 15 tuần 3 ngày – 11h9’: Con đã máy lần đầu tiên. Mẹ quá bất ngờ và hạnh phúc. Lần đầu tiên mẹ cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của con. Con yêu có biết không: Con là báu vật của bố mẹ! Hãy cùng mẹ cố gắng vì bố, vì gia đình nhỏ bé của chúng ta con nhé!. Hãy thường xuyên trả lời mẹ mỗi khi mẹ âu yếm, thầm thì với con. Bố cũng rất hồi hộp mong con lớn từng ngày. Bố mẹ rất yêu con!
* 8/9 – 21 tuần 5 ngày: Ngày thứ hai con cho mẹ biết cảm nhận thế nào là khi con đạp. Dù chưa thật rõ ràng nhưng cũng đủ làm cho mẹ hạnh phúc biết bao! Bé Kiến của mẹ ui, hãy cố gắng phát triển thật khoẻ mạnh. Bố mẹ yêu con biết nhường nào, con có biết không? Con chính là niềm tin, là lẽ sống của mẹ. Sự hiện diện của con làm mẹ thấy cuộc sống thật đẹp ! Bố và mẹ sẽ cố gắng chăm sóc con thật tốt, con gái yêu quý ạ ! Hãy tự tin và yêu cuộc sống này như mẹ yêu con, yêu bố con nhé !
* Ngày 8/9: Chào con, bố Kiến của con đây. Bố chẳng bao giờ viết nhật ký cả nhưng từ hôm nay bố sẽ viết, viết nhật ký về con nhưng ………… cho bố. Con gái iu, con có biết tại sao bố mẹ lại đặt cho con cái biệt hiệu –nickname (dùng tiếng anh cho nó thời trang hì hì) là Kiến không ? thật ra đây là cái tên mà Mẹ con là người nghĩ ra trước. Bố chỉ là «quần chúng » ủng hộ thôi. Vì bố mẹ đều mong rằng sau này con lớn, con cũng có những khả năng như chú Kiến con : Thông minh, mạnh mẽ, can đảm, chăm chỉ và đoàn kết. Tuy chỉ là chú Kiến bé nhỏ nhưng có nhiều đức tính đáng tự hào. Những điều đó có phải là quá sức và là áp lực với con không ? bố tin rằng không, con gái bố sẽ là người như vậy.
Kiến con của bố, con có biết sự có mặt của con trên cõi đời này là một sự kiện trọng đại đối với bố mẹ, ông bà, các bác và anh chị em trong đại gia đình mình không ? có thể khi đọc những dòng chữ này con sẽ nghĩ là bố nói quá vì có bao nhiêu đứa trẻ cũng ra đời như con, chuyện đó có gì lạ. Không, con yêu ạ, « điều bình thường » đó đúng là sự kiện, là cột mốc đánh dấu sự thay đổi cuộc đời của bố mẹ. Con là mối dây ràng buộc, củng cố tình yêu vốn đã bền chặt của bố mẹ. Con là minh chứng cho tình yêu của bố mẹ. Có con bố thêm tự tin và trách nhiệm. Không phải chỉ là trách nhiệm với con đâu nhé mà là trách nhiệm đối với chính bản thân bố. Khi có con, đó là lúc mà bố được ban tặng món quà – hồng ân cao cả mà Chúa ban tặng cho bố mẹ.
Giờ đây bố mới thấm thía câu nói : có con mới hiểu lòng cha mẹ. Quả đúng vậy, mỗi giờ phút trong cuộc đời con, là mỗi giờ phút bố sung sướng, hồi hộp và cả lo lắng nữa.
Bố nói nhỏ với con nhé, bố ghen tỵ với mẹ con đấy. Con sẽ hỏi tại sao đúng không ? vì mẹ con được ôm ấp con ngay từ khi ‘phát ngôn viên - quicktick’ của con thông báo cho bố mẹ biết con đã có mặt. Mẹ con từng ngày từng giờ được cảm nhận sự lớn dần lên của con trong cơ thể, từ cảm giác búng, cù cù, buồn buồn, mà mẹ con hay nói là « bé Kiến đang loay hoay dọn dẹp » đến những cú đạp đầu đời. Những lúc đó bố chỉ muốn đòi mẹ con trả con cho bố để bố cũng được hưởng trọn vẹn cái hạnh phúc được « làm mẹ » đó.
Con biết không, người ta bảo chỉ cần đi siêu âm 3 lần trong cả quá trình mang thai, thế mà mẹ con đã đi siêu âm tới 9 lần (mới tới tuần 21) hi hi. Bởi vì lần đầu làm bố, làm mẹ mà. Bố mẹ luôn muốn con khỏe mạnh và an toàn.
Bố không hiểu tại sao cứ những ngày nghỉ cuối tuần ở nhà là con lại ít máy ? điều này bố sẽ hỏi con sau nhé. Cụ thể là hôm 2-3/9/2006 con ‘im hơi, lặng tiếng’ suốt và làm bố mẹ lo lắng, vì hôm trước mẹ con còn nói với bố ‘bé Kiến đang chào bố kìa’. Đúng theo lịch của bs Nguyệt thì tới mùng 5/9 mới là ngày SA 3 chiều ở Phan Chu Trinh nhưng vì quá lo mà bố đã bắt mẹ phải đi SA luôn hôm mùng 4. Bố tưởng ngày nghỉ thì ít người, ai ngờ đông nghịt. Bố mẹ đã phải chờ 3 tiếng đồng hồ để đến lượt. Và khi biết rằng con vẫn khỏe mạnh, khi đó cảm giác lo lắng của bố mới òa ra – hạnh phúc. Lần đầu tiên nhìn rõ mặt con, cảm giác thật khó tả.
Mỗi tối bố thường hay nghé tai lên bụng mẹ để cảm nhận nhịp sống của con, nói chuyện với con, nhưng cứ thấy bố áp tai thì con lại ‘trốn’. Bố đùa bảo : mấy hôm nữa là tôi nhìn thấy mặt rồi đấy nhé, còn xấu hổ à ?. Mẹ cứ bảo là : bé Kiến có mũi cao giống bố, làm bố thật hãnh diện.
Hôm nay mẹ lại thông báo cho bố : Bé Kiến biết đạp rồi. Khi đó bố chỉ muốn chạy ngay đến bên mẹ con, áp bụng bố vào bụng mẹ để ‘hưởng xái’.
Đọc đến đây con đã mệt chưa ? bố viết lủng củng nhỉ, tại bố học văn kém nên có gì viết thế. Bố chuẩn bị đi học đây, hôm nay nhẽ bố được nghỉ học nhưng lại phải học vì phải theo thày. Khổ thân mẹ con, bố đã hứa đưa mẹ con đi chơi nhưng lại thất hứa rồi. Mẹ con vất vả vì bố nhiều đấy con ạ. Bụng bầu nhưng vẫn phải đi chợ, nấu ăn và ……………. Chờ bố.
Tạm biệt con ở đây nhé. Yêu con.
* Ngày 25/9/2006 : Kiến thân yêu của bố. Hôm nay bố lại ngồi viết nhật ký của con cho bố. Bố viết về cảm xúc của bố có từ hôm …………………. 23. Con sẽ hỏi tại sao bố lại có kiểu viết nhật ký kỳ lạ vậy, bố nên đổi « nhật ký » thành « vài ngày ký » cho đúng thực tế. Hì hì, bố tự hào vì « nhật ký của cho bố » đặc biệt thế đó, vì cho tới giờ phút này bố vẫn nguyên cảm giác của buổi tối hôm 23 đó. Cảm giác mà bố đã phải đón chờ và hồi hộp từ lâu rồi con ạ. Đó là cảm nhận cái đạp (hay là đấm nhỉ ??? ) của con vào bàn tay của bố, 2 cái liền. Cảm giác thật khó tả, chẳng ai định nghĩa được chữ yêu – ông Xuân Diệu nói thế về tình yêu đôi lứa, còn bố bố thấy để định nghĩa được tình yêu của con dành cho bố và của bố dành cho con còn khó khăn hơn nhiều, hay đúng hơn là không có lời giải đáp. Vì sắc thái tình cảm mỗi phút mỗi giây chúng ta dành cho nhau là hoàn toàn riêng biệt và đặc biệt. Người ta có « tiếng sét » từ cái nhìn đầu tiên (đoạn này con khó hiểu đây, nhưng lớn lên bố mẹ sẽ giải thích cho con sau, con yêu nhé), còn bố bố bị « tiếng sét tình yêu» của con từ ………………………. Hai cái đạp (buồn cười không ? ). Nếu để dùng từ nào ngắn gọn nhất để diễn tả cảm giác của bố lúc đó, thì chỉ có thể dùng 3 từ : THẬT – ĐẶC – BIỆT.
Kiến con yêu, cảm ơn con đã cho bố biết những cung bậc của tình phụ tử (bố chỉ là phụ thôi à, hu hu).
Con có biết không, hôm nay vừa lúc nãy thôi mẹ con thông báo cho bố : sugarsea2001: Bố sang mà chơi với em bé này – ý là con đang đạp đạp đấy, vì bố muốn lúc nào cũng được con « chưởng » vào tay vào mặt mà.
Mẹ con còn lo là : sugarsea2001: Hay tại trở trời bé Kiến khó chịu nhỉ/. Mẹ con buồn cười nhỉ, chỉ lo lắng hão huyền (nhưng thông cảm được con nhỉ). Bố bảo
Bo Kien: thôi mẹ trả em K cho bố đi
sugarsea2001: Còn lâu nhé
sugarsea2001: Bửu bối của tớ đáy
Con thấy không, mẹ con « tham lam » quá, giành hết quyền sở hữu rồi. Nhưng không sao bố chẳng lấy đó làm buồn. Bố bật mí cho con nhé (2 bố con mình biết thôi) là vì bố còn sở hữu cả mẹ con cơ mà (2 trong 1 – nghe như quảng cáo nhỉ). Bố là người hạnh phúc nhất trong những người hạnh phúc. Cảm ơn mẹ con nhiều, nhiều.
Thật buồi cười, cảm xúc trái ngheo
Giận, giận lắm!
Nhưng lệ không theo hàng chảy xuống
Đầu không đau, chân tay không luống cuống
Chỉ một chút buồn trong tiềm thức, thật sâu!
Một chút buồn âm ỉ nhói... từ lâu!
Trông xa ngỡ như xe hơi
Lăn lăn bánh xe đi chơi
Ồ, thì ra con voi!
Vậy mà tôi nghĩ ngợi hoài
Đằng sau có một cái đuôi
Với một cái đuôi ...trên đầu!
Ba mẹ con bon bon trên đường. Tâm trạng thật tĩnh! Thì ra mọi cảm xúc đều có thể kiểm soát được. Thậm chí là kiểm soát một cách dễ dàng. Đơn giản vì các con đang rất phấn khích: Kiến thì đứng đằng trước hát còn Bắp thì buông cả hai tay ra và hò reo sau lưng mẹ! Đơn giản cũng vì hôm nay là một ngày thứ hai, một ngày đầu tuần với không khí trong lành và mát mẻ - Không thể không vui:
Mẹ đừng có buồn!
Kiến lớn lên sẽ mua cho mẹ cái xe xanh xanh, đẹp đẹp giống của cô Châu nhé!
Kiến thích xe ấy lắm!
Yêu con quá, con gái nhỏ của mẹ! Mẹ yêu cả thằng cu "côn đồ" đang tít mắt đằng sau nữa. Cuộc sống thật ý nghĩa khi mẹ có các con!