Đừng làm em đau!
Xin anh!
Dù chỉ bằng những câu chữ mỏng manh
Bởi với em: Anh - Người quan trọng nhất
Đau đớn khiến cho lòng u uất
Sống nặng nề, lê bước cũng quẩn quanh!
Anh có muốn về vun lại tháng ngày xanh?
Ở nơi ấy, giữa chòng chành cuộc sống
Ở nơi ấy, trong từng giấc mộng
Vẫn nồng nàn hơi ấm những vòng tay!
Ta có gì trong quá khứ, hôm nay?
Tình đượm cháy hay chuỗi ngày lặng ngắt?
Nhiều đêm trắng giận hờn, quay quắt
Chẳng một mình nhưng se sắt với cô đơn
Em biết mình may mắn, ít ai hơn
Có được anh, một người chồng chia sẻ
Như nắng ấm với từng cơn gió nhẹ
Se sẽ lồng vào
Hạnh phúc giản đơn!
Em biết mình may mắn, muốn chi hơn?
Nhưng phụ nữ lẽ thường, ai chẳng thế
Có mọi thứ song vẫn buồn lặng lẽ
Bởi thích ngọt ngào, thích những câu chữ dễ nghe
Em cũng đau lòng trước cách nói khắt khe
Cũng biết khóc, cũng vụng về, yếu đuối
Dù cố gắng nhủ mình thôi nông nổi
Bản tính con người, chẳng thay đổi được đâu
Bản tính chân thành, anh vẫn vậy từ lâu
Yêu thương đấy, trong đầu lo lắng đấy
Nhưng anh đâu biết đang vô tình biết mấy?
Ngôn ngữ hàng ngày, anh bẻ gãy ... tình em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét