Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

14/6/10

Chỉ còn lại...Một!


Hai cây dừa, Bố trồng từ ngày mới cưới, như hai "vật gia bảo", gắn với nhiều "dấu mốc lịch sử" của gia đình. Bố vẫn thường tự hào kể về hai cây dừa với hoài niệm một thời.

Tuổi thơ của con cũng gắn liền với hai gốc dừa, mát rượi. Kỷ niệm là những bông hoa vàng nhỏ xíu, là những chiếc lá xanh thẳng vút, khi tước ra được cái dọc dài cong cong, dùng để tết châu chấu hay đồng hồ. Rồi là những mo hoa, vàng óng ả như ngà, những quả tròn căng nước, vừa ngọt vừa mát. Cùi non mềm mềm như bánh cuốn, cùi già thì thơm ngầy ngậy. Thật tuyệt!

Những ngày Bố còn sống, nhiều lúc hai cây dừa bị mọi người nhắc tới với sự phiền toán: quả thì vẫn ngon nhưng cao quá không ai hái được, thuê người mỗi lần đều chật vật. Lá và rác dừa nhiều, chưa kể quả con hay rụng bất thình lình, rất nguy hiểm. Nhưng với bố, chúng là thứ tài sản giá trị: "Cứ để đó, ngày nào tôi còn sống thì không có chặt hạ gì cả!". Cũng đã có lúc, ngọn dừa héo úa, bố lo lắng kiếm vôi tưới xung quanh gốc dừa. Và cây lại hồi, xanh mướt! Niềm vui ánh lên trong mắt Bố!

Bố không còn nữa! Khi những công việc xong xuôi cũng là lúc Mẹ nói sẽ hạ cây dừa cạnh nhà con: "Tránh nguy hiểm!". Nghe chuyện Mẹ thắp hương xin phép Bố, con nao nao lòng!

Hôm qua, năm bảy người tới mang theo nào cột, nào xà, cùng đủ thứ lỉnh kỉnh. Mất cả ngày trời, tiếng cưa máy, dây xích chuyển ta lăng, tiếng người í ới: hàng ôm bẹ, rồi những đoạn thân dừa bị hạ xuống nằm thẳng tắp từ vườn ra ngõ. Anh Cường kịp giữ lại một khúc làm "của hồi môn". Chiều tối, nhìn từng chuyến xe chuyển dừa đi, như xẻ mất một phần kỷ niệm về bố. Con khóc!

Không có nhận xét nào: