Tiết mục náo nhiệt này mẹ mải đuổi theo em Bắp nên...chịu không nhớ ra!
"Ăn trộm trứng gà là cái con chuột chít
Một con ôm trứng rồi một con kéo đuôi
Vừa ăn trộm trứng, chúng vừa reo cười
Thì ra chúng biết chàng mèo ta ngủ rồi!"
Video clip rất hay mà mẹ quay tệ quá không post lên nổi!
Cùng tâm trạng chung là "sợ" phải gặp bác sĩ, nhưng mình chỉ thực sự thấy lo lắng, căng thẳng khi đưa ai đó đi bệnh viện. Cảm giác cứ bất an! Mà hình như mình cũng chưa từng gặp phải vị bác sĩ nào để lại ấn tượng khó chịu. Đặc biệt trong trường hợp mình là...bệnh nhân. Trộm vía!
Kết quả của một cơ số ngày sống và làm việc vô tổ chức là những cơn đau dồn dập. Vốn vẫn tự hào là người "tốt bụng" và cộng thêm cái tính bảo thủ khó chữa thì dĩ nhiên mình chẳng coi mấy cái "vụ sức khỏe" là nghiêm trọng. Dù gần đây những hình ảnh và câu chuyện xung quanh về bệnh tật cũng làm mình phần nào bị lung lạc. Rồi đến khi "ông cụ thân sinh" của hai con phải cưỡng chế, mình mới quyết định "go to doctor" vào hồi 11h đêm một ngày....mùa thu mát mẻ, trăng sao lung linh.
Vẫn là cảm giác thoải mái một cách khó lý giải khi phải vào bệnh viện với vai trò bệnh nhân. Trong cơn đau quằn qoại vẫn đủ tỉnh táo ngắm nhìn những bóng blouse trắng lượn qua lượn lại, những đồ vật bày trí trong phòng cấp cứu. Trưởng ca trực là một vị doctor Hàn Quốc với thái độ đúng mực, tận tình làm mình thấy tin tưởng. Sau một hồi các thủ tục thì cơn đau cũng biến đâu mất, mình lại tỉnh táo như thường, hớn hở ...xin về. Nhưng trái với cái niềm tin vào ...bản thân của mình, bác sĩ rất nghiêm trọng thông báo rằng nhất định mình phải quay lại bệnh viện vào sớm mai, dù bất cứ lý do gì và chẳng có loại thuốc giảm đau nào hữu hiệu trong trường hợp của mình. Nghe mới thật khó tin làm sao? Rồi như để tăng thêm phần "dọa nạt", bác sĩ Haen bảo rằng: "Hiện nay nhiều trường hợp thế này nhập viện, diễn biến rất phức tạp. Chị không thể coi thường được!". Hớ…hớ, mình vẫn tin vào sức khỏe của mình dù giật mình thấy "tên bệnh" quen quen – chính là khi bố đi khám lần đầu tiên – trước lúc mất có vài tháng.
Hình ảnh hai con mặt mũi lem luốc, khóc ngằn ngặt vì …không có mẹ khiến mình "đầu hàng vô điều kiện"!
Sáng hôm sau, cái sự tự tin lại trỗi dậy, lấn át mọi nỗi lo vừa mới manh mún hình thành. Mình gọi taxi vào viện với quyết tâm "giải quyết dứt điểm" trong buổi sáng. Lại một loạt các xét nghiệm, chụp chiếu cơ man là lâu. Đến "tiết mục" tư vấn trước …nội soi coi như là gần đến đích thì mình bị cô bé KTV cản lại. Hóa ra là phải khám gây mê, phải chờ lịch hẹn – cũng nhiều thủ tục chứ không phải lên bàn là …"phanh". Và mình được gặp lại bác sĩ gây mê của 5 tháng trước. Vẫn là anh ấy, một gương mặt hiền lành, một tác phong điềm đạm, biết lắng nghe và cũng chính tại căn phòng này. Cảm xúc ùa về, nước mắt cứ thế tràn ra. Thương bố quá! Ngày ấy, được chẩn đoán về căn bệnh tưởng bình thường, bố vào đây để khám gây mê nhưng chỉ hai tháng sau thì mất. Giờ là mình, ngồi ở cái ghế này và nhận lời chia buồn từ bác sĩ!
Bệnh tật không bỏ qua ai. Mình biết và vì thế mình cần phải thoải mái để đối mặt với nó, dù có thế nào. Mình nhất định làm được điều đó vì bản thân, vì những người thân yêu. Và vì cuộc sống còn rất nhiều ý nghĩa!
Mấy hôm sao nhãng , ngồi rảnh đọc bài viết về "Hoa hậu Thế giới người Việt - CH Czech" tự dưng thấy muốn viết. Viết vài dòng để chia sẻ cảm xúc với em - một gương mặt xinh xắn có tâm hồn trong sáng!
Các bạn thân của tớ, nhất là các bạn từng rồng rắn từ cái thời học ở Lê Ngọc Hân sẽ không thể không nhớ ngôi nhà này: nhà của ông bà ngoại tớ ở Hàng Chuối, nơi tớ sống '"lưu vong" chín, mười năm liền!
Hí...hí, hôm nay nó được lên hình nét nèn nẹt với cô "Cá xấu chúa". Đáng nói là ở chỗ, cô gái xinh đẹp đó nhận là nhà mình. Nghe mới khoái làm sao! - giống như kiểu tớ là ruột thịt với người nổi tiếng vậy.
Thì cái biệt thự ấy nguyên từ thời Pháp, rộng rãi và nguy nga lắm, nhất là cái căn chính, dành cho 5-6 hộ ở - trẻ con chúng tớ chơi trốn cả buổi không tìm nổi nhau vì nhiều lầu nhiều gác. Ông bà tớ chỉ mua được cái nhà ngang trước là gara, còn lại: bếp, khu nhà cho người giúp việc và sân thượng là của một số hộ khác. Tổng cộng khoảng mười gia đình.
Lan man một chút để "khoe" là giờ Dì tớ đã mua lại được gần hết số nhà đó với gần 2000m2 mặt phố, duy còn cái căn của gia đình anh nghệ sĩ Đức Hải là kiên quyết chưa sang lại thế nên không hiểu cô bé Quỳnh Nga xinh đẹp sống ở chỗ nào? Và tò mò là sao lại chọn đúng cái cảnh xấu xí thế là nhà mình hỉ? Hóa ra công nghệ "ảnh nghệ thuật" và "lăng xê" đời tư cũng lắm kỳ công!
Đứa em vừa thông báo, Dì tớ quyết dọn dẹp lại nhà cửa, ngõ đi vì công cuộc "bị" ... lên hình. Chả là hôm trước bộ tứ 10A8 cũng tìm đến để quay phim. Tớ thì dù yêu nước lắm lắm nhưng chẳng khoái nổi phim Việt Nam và cũng chẳng nhớ nổi những ngôi sao Việt. Nhưng cứ nghĩ tới "vẻ đẹp tiềm ẩn" của nhà bà tớ lại thấy vui vui.
Có người bảo mình: "Vẫn còn trẻ con quá!". Nghe cũng ...hay nhỉ?
Lập thu rồi!
Anh có nhớ không anh?
Những kỷ niệm xanh, mười sáu năm về trước
Tháng tám mùa thu, ngập trời ao ước
Nắng rải vàng trên những bước chân qua
Mùa thu vàng, mùa của nắng và hoa
Những cánh điệp mỏng manh, lòa xòa trước ngõ
Em vụng về, bỡ ngỡ ...
Một bờ môi!
Mười sáu năm, nắng gió cũng phai phôi
Nhưng kỷ niệm vẫn bồi hồi thổn thức
Mỗi khi heo may về nao nức
Cảm xúc lại nghẹn ngào nơi ngực trái
Ngày xưa....
Mỗi lần chồng thông báo: "Anh được đi học!" là mỗi lần mình giật bắn người. Uh, thì đúng là thích cho chồng đi học, mà học không mất tiền thì càng tốt. Nhưng tận đáy lòng cứ thấy buồn buồn, lo lắng!
Hơn hai năm chồng học Master, là gần như từng ấy thời gian cuộc sống của mình bị đảo lộn. Nghe thì cũng không tưởng nhưng sinh con ra mười ngày, chồng đã phải lên đường - chẳng có ai để đỡ đần nhờ vả. Lần đầu chưa có kinh nghiệm chăm sóc con, vết mổ lại nhiễm trùng, con khóc và mẹ cũng khóc - đếm từng ngày chồng về!
Rồi là những tháng ngày chồng vừa đi làm, vừa đi học tới tối mịt, nhiều hôm 12h đêm hai vợ chồng mới bắt đầu ăn cơm.... tối. Cực nhọc và cả thiếu thốn!
Cuộc sống giờ đã dễ thở hơn, kinh nghiệm cũng tạm đủ và trộm vía con cái cũng qua giai đoạn phải chăm sóc tỉ mỉ. Vậy mà hôm qua nghe tin chồng đi học vẫn thấy rùng mình. Cảnh nhà không người giúp việc, ngày thường các con đi học còn tranh thủ việc nọ việc kia, tối lại có chồng đỡ đần việc nhà và chơi với con. Thế mà sáu tháng tới, chồng sẽ phải đi học liên tục, học kín T7, CN. Nghĩ mà thấy rối tung lên! Sắp xếp công việc thế nào, làm sao vừa lo việc nhà tươm tất, vừa cơm nước, chăm con? Đến cái tuổi các con cũng không chịu ngồi im, liên tục là các yêu cầu, các tranh chấp cần giải quyết, chưa kể việc ăn uống, vệ sinh. Mà thường thì cứ đến cuối tuần là hai vợ chồng cùng lăn ra dọn dẹp, giặt chiếu, phơi chăn, giờ mình mình xoay thế nào cho đủ?
Mọi việc tất nhiên đều có hướng giải quyết, nhưng cứ nghĩ tới ngày mai, tới những khó khăn vụn vặt đời thường ấy là lại oải. Cố gắng lên vậy, cả vì sự nghiệp tiếp tục...giảm cân!
Mở mắt ra đã muốn được "mắng mỏ, đánh đập" ai đó. Thật lạ cái cảm giác này lâu lâu mới xuất hiện nhưng rất rõ rệt. Kiểu không được "tung hê" ra thì còn ấm ách không xong. Cứ động tới cái gì là ... khó chịu.
Mà khó chịu thật! Khi mình vẫn hớn hở được. Bực thế mà vẫn chẳng nói được câu gì, cứ nhe răng ra mà cười với cả những người vừa "đổ thêm dầu" vào ngọn lửa bực bội của mình.. Lạ thế cơ chứ!
Gặp phải cái hôm tinh thần dở dở ương ương thì lại lắm việc chẳng ra gì. Sáng nhớn nhác tới cơ quan từ 7h30 thì quên đồ ăn, phải quay lại. Có mấy cái bánh kem "bịt miệng" hai cái đứa bạn thân lắm điều thì bị ai đó thẳng tay "úp ngược" xuống ngăn tủ lạnh. Họp thì cứ vấn đề nọ kéo sang vấn đề kia chẳng ra đâu tới đâu tới hơn 12h. Chỉ khổ cho hai cái con bạn ngồi vêu chờ mình ở "Quạt mo", vừa thấy mặt đã bị mình mắng cho tơi tả vì một loạt những lý do mà có cái chẳng liên quan gì đến chúng nó. Cũng lạ nữa là chúng nó vốn dĩ không vừa mà sao hôm nay lại hiền lành tử tế thế không biết. Còn tung hứng dỗ dành ăn uống, giải ngố cho mình về cái gọi là thời trang phố tỉnh nữa chứ.
Lếch thếch một hồi, về tới cơ quan mới thấy cái cục tức của mình rơi béng lúc nào chẳng biết. Chỉ còn mỗi cảm giác no vì được ăn, vui vì được giao lưu và hớn hở vì có một túi các loại cặp tóc đẹp mê mẩn cho con gái.
Hóa ra niềm vui cũng thật dễ kiếm tìm!
Mấy ngày gần đây, số phận của những người xung quanh làm cho mình cứ day dứt suy nghĩ. Cuộc sống có thể vừa rất hậu hĩnh với ai đó rồi lại bạc bẽo ngay được. Mình không nhớ đọc được ở đâu cái khái niệm "Hình sin" của cuộc sống: thăng trầm với đầy đủ cả "đáy" lẫn "đỉnh".
Mình đang cố học cách sống đơn giản, lạc quan và kiểm soát tâm trạng nhưng những lúc thế này thấy thực sự bị lung lạc, thiếu niềm tin! Cứ nghĩ không ai biết được điều gì sẽ xảy ra, không chắc chắn được ngày mai sướng khổ ra sao, cuộc sống chấm hết ở thời điểm nào? Thế mà người với người cứ phải sống để....làm khổ nhau!
Chán nhỉ!