Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

16/8/10

Go to doctor




Cùng tâm trạng chung là "sợ" phải gặp bác sĩ, nhưng mình chỉ thực sự thấy lo lắng, căng thẳng khi đưa ai đó đi bệnh viện. Cảm giác cứ bất an! Mà hình như mình cũng chưa từng gặp phải vị bác sĩ  nào để lại ấn tượng khó chịu. Đặc biệt trong trường hợp mình là...bệnh nhân. Trộm vía!

Kết quả của một cơ số ngày sống và làm việc vô tổ chức là những cơn đau dồn dập. Vốn vẫn tự hào là người "tốt bụng" và cộng thêm cái tính bảo thủ khó chữa thì dĩ nhiên mình chẳng coi mấy cái "vụ sức khỏe" là nghiêm trọng. Dù gần đây những hình ảnh và câu chuyện xung quanh về bệnh tật cũng làm mình phần nào bị lung lạc. Rồi đến khi "ông cụ thân sinh" của hai con phải cưỡng chế, mình mới quyết định "go to doctor" vào hồi 11h đêm một ngày....mùa thu mát mẻ, trăng sao lung linh.

Vẫn là cảm giác thoải mái một cách khó lý giải khi phải vào bệnh viện với vai trò bệnh nhân. Trong cơn đau quằn qoại vẫn đủ tỉnh táo ngắm nhìn những bóng blouse trắng lượn qua lượn lại, những đồ vật bày trí trong phòng cấp cứu. Trưởng ca trực là một vị doctor Hàn Quốc với thái độ đúng mực, tận tình làm mình thấy tin tưởng. Sau một hồi các thủ tục thì cơn đau cũng biến đâu mất, mình lại tỉnh táo như thường, hớn hở ...xin về. Nhưng trái với cái niềm tin vào ...bản thân của mình, bác sĩ rất nghiêm trọng thông báo rằng nhất định mình phải quay lại bệnh viện vào sớm mai, dù bất cứ lý do gì và chẳng có loại thuốc giảm đau nào hữu hiệu trong trường hợp của mình. Nghe mới thật khó tin làm sao? Rồi như để tăng thêm phần "dọa nạt", bác sĩ Haen bảo rằng: "Hiện nay nhiều trường hợp thế này nhập viện, diễn biến rất phức tạp. Chị không thể coi thường được!".  Hớ…hớ, mình vẫn tin vào sức khỏe của mình dù giật mình thấy "tên bệnh" quen quen – chính là khi bố đi khám lần đầu tiên – trước lúc mất có vài tháng.

Hình ảnh hai con mặt mũi lem luốc, khóc ngằn ngặt vì …không có mẹ khiến mình "đầu hàng vô điều kiện"!

Sáng hôm sau, cái sự tự tin lại trỗi dậy, lấn át mọi nỗi lo vừa mới manh mún hình thành. Mình gọi taxi vào viện với quyết tâm "giải quyết dứt điểm" trong buổi sáng. Lại một loạt các xét nghiệm, chụp chiếu cơ man là lâu. Đến "tiết mục" tư vấn trước …nội soi coi như là gần đến đích thì mình bị cô bé KTV cản lại. Hóa ra là phải khám gây mê, phải chờ lịch hẹn – cũng nhiều thủ tục chứ không phải lên bàn là …"phanh". Và mình được gặp lại bác sĩ gây mê của 5 tháng trước. Vẫn là anh ấy, một gương mặt hiền lành, một tác phong điềm đạm, biết lắng nghe và cũng chính tại căn phòng này. Cảm xúc ùa về, nước mắt cứ thế tràn ra. Thương bố quá! Ngày ấy, được chẩn đoán về căn bệnh tưởng bình thường, bố vào đây để khám gây mê nhưng chỉ hai tháng sau thì mất. Giờ là mình, ngồi ở cái ghế này và nhận lời chia buồn từ bác sĩ!
 
Bệnh tật không bỏ qua ai. Mình biết và vì thế mình cần phải thoải mái để đối mặt với nó, dù có thế nào. Mình nhất định làm được điều đó vì bản thân, vì những người thân yêu. Và vì cuộc sống còn rất nhiều ý nghĩa!

Nghe cứ ủy mị thế nào ấy nhỉ? Chẳng giống mình tẹo nào! 

2 nhận xét:

Mẹ Tôm Tít nói...

Bệnh gì cũng có thuốc, mình chỉ việc cố gắng phần ăn - ngủ - nghỉ -... và tươi vui thôi chị ạ!
:D
Chúc chị vạn sự bình an!

Sugarsea nói...

Uh, là lo lắng quá thôi. Cám ơn em!