Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

9/4/10

Bắp tít



Những dòng này, mẹ dành viết cho Bắp tít, "nhân vật" lẽ ra phải được nhắc đến trong Blog nhiều, thật nhiều. Bởi điệu cười gật gật của con luôn đem lại cho mẹ niềm vui và hạnh phúc. Nhiều lúc mệt rũ, chán nản, nhìn thấy con mẹ lại bảo mình nhất định phải đứng lên, đứng thật vững để được ôm con thật chặt, để được hít hà bầu má phinh phính của con.
Con hồn nhiên lớn lên giữa bộn bề vất vả và bận rộn của bố mẹ. Thiếu thốn sự quan tâm và chăm sóc, con cũng chẳng đòi hỏi, chỉ ngoác miệng ra cười. Niềm vui của con là được đi ra ngoài vườn, ngóng cổ lên nhìn theo mấy chú chim sẻ hết bay rồi nhảy từ tán cau sang nóc nhà, sang giàn nhót và lại về tàu dừa. Con cứ đứng thế cả buổi, không biết chán. Hoặc chỉ cần một cái rổ với quả bóng cũng làm con say mê hàng giờ liền, mặc anh chị nô đùa, hò hét. Nhưng chỉ cần thấy ai đó va quệt vào đâu, con cũng vùng dậy u ơ lo lắng. Mỗi lúc thấy mẹ bần thần con lại sà vào lòng mẹ, ngước ánh mắt ngây thơ sợ sệt. Con áp má, vuốt tay rồi dụi cái đầu cua lún phún tóc cho tới chừng nào mẹ nhột quá phải cười lên mới thôi. Với bố, con cũng là một đứa con trai tình cảm "quá mức". Bất kể lúc nào, ở trạng thái nào, con cũng lao đến hôn hít bố, nhe mấy cái răng vừa thò vừa thụt ra cười lấy lòng. Cứ thế, con tặng cho mọi người xung quanh những nụ cười bé nhỏ, những nụ cười giúp tiêu tan muộn phiền và mệt mỏi, những nụ cười không mất tiền mua nhưng không phải ai cũng biết cách trao tặng như trẻ thơ!

Không có nhận xét nào: