Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

7/4/10

Lo và Sợ


Thứ năm - ngày mai chuyển dữ liệu cho các thành viên tổ công tác và thứ hai tới sẽ tiến hành bảo vệ. Hai cái deadline tưởng như gấp rút kèm đôi ánh nhìn ái ngại hoàn toàn không làm mình lo lắng. Bởi "bài tập" đã được mình cố gắng hoàn chỉnh và nộp từ đầu tuần. Còn việc trình bày? Thu hết can đảm, mình chắc cũng đủ đôi chút tự tin để bảo vệ tất tật những ý tưởng đang manh nha trước bá quan văn võ!
Điều mình lo lắng ấy là việc "Bảo vệ thành công!". Nghe thật buồn cười. Nhưng logic đằng sau cái sự thành công ấy của Đề cương tất yếu sẽ là những chuyến công tác. "Công tác"? Mình đã từng thích được đi công tác, đi càng xa càng tốt. Để du lịch, để học hỏi những điều mới mẻ và đơn giản hơn chỉ là để thay đổi không khí! Nhưng không phải là lúc này. Dù đó có là cảng Singapore, cảng Thượng Hải hay cảng Rotterdam đi chăng nữa! Mới hôm nào, khi Sếp nhấn mạnh về những chuyến công tác dài ngày, mình vẫn còn lơ lửng vì vui và hồi hộp. Nhưng hôm nay thì khác! Mình lo phải rời xa ...thực tại, cái thực tại làm mình chật vật và đau đớn. Cái thực tại mà từng phút, từng giây làm mình khắc khoải, giật mình.

Bố! Mình vẫn khóc lên từng cơn mỗi buổi đứng bên giường bố. Chiều nay, các cô chú nhà ông trẻ vào thăm, ngỡ ngàng không nhận ra bố đang nằm đờ đẫn. Mình lại khóc, khóc như hôm qua, hôm kia chưa được ...khóc! Cũng phải thôi, khi mà mới cách đây một tháng, các cô chú còn gặp bố vui vẻ tới từng nhà chúc Tết. Tuy không còn khỏe nhưng bố vẫn túc tắc đi lại và vẫn...to béo với gần 80 cân. Vậy mà giờ đây, bố đang thoi thóp trên giường, tay chân gầy guộc không còn khả năng tự phản ứng. Khi các cô chú lay gọi, bố đã biết chớp mắt chứ không mê man như mấy ngày trước - cái chớp mắt khiến mình mừng khôn siết nhưng cũng đau đớn tột cùng. Thương bố quá! Mình không còn kìm được tiếng khóc, cứ òa ra vỡ nát. Để rồi ngay sau đó, thấy đuôi mắt bố ngân ngấn nước, mình lại vội vàng nín bặt. Những ngày đưa bố đi khám bệnh, thấy mắt bố ươn ướt, bối rối mình chỉ biết pha trò khỏa lấp. Rồi đến khi nhập viện, nước mắt bố không còn lạ lẫm với mình nữa. Nó làm tim mình nghẹt lại, tay chân run rẩy, rõ ràng một cảm giác: bất lực - xót xa. Và ngay khi ấy mình không thể, đúng hơn là không còn dám khóc vì sợ nước mắt bố sẽ thực sự trào ra. Mỗi buổi tối, trước khi về mình đều lán lại chào bố, chào đi chào lại thật lâu vì mình sợ: Sợ lắm không có ngày mai được vào trông bố. Sợ lỡ mình đi rồi, bố sẽ ...

Không có nhận xét nào: