Welcome khách ghé nhà Su

Welcome khách ghé nhà Su
Sẻ chia tâm sự phập phù, viển vông!

Trang

2/4/10

Cảm giác


Một mớ lẫn lộn: Chơi vơi - Trống rỗng - Bất lực ngổn ngang, đè xuống tâm trạng. Mình mệt nhoài bởi cứ phải ngoi lên, ngoi lên vùng vẫy nhưng càng lúc càng bất định phương hướng, rã rời chỉ muốn...buông tay chờ đợi. Chờ đợi một cách tuyệt vọng!
Không hiểu đằng sau sự đau đớn tột cùng này, cuộc đời còn thử thách gì khó khăn hơn? Còn mất mát nào lớn hơn?
Nhiều lúc có cảm giác chân mình đang quờ quạng gần chạm tới đáy sâu- nơi có những lưỡi đá nhọn hoắt chích vào da thịt, xung quanh là bóng tối, lạnh buốt. Bản năng thôi thúc mình dướn lên, nhoài về phía có ánh sáng bên trên. Khi hít được chút không khí hiếm hoi cũng là lúc nhận ra cuộc sống vẫn còn ý nghĩa, mình phải tiếp tục cố gắng.

Nhìn một cách tích cực thì công việc bề bộn lại đang là một cơ hội rất tốt cho mình. Mọi thứ đều trong tầm tay, những cố gắng bước đầu đã được đánh giá tốt. Phía trước chỉ là trở ngại của thời gian và tâm trạng. Nếu như không phải ...lúc này, nhất định mình sẽ không để các Sếp phải thất vọng!

Sức khỏe của bố đã kém lắm rồi. Thời gian chỉ còn tính bằng ...khắc. Xác định? Cũng đã xác định mà sao khó lòng đối mặt với hiện thực?! Nhìn bố mê man, đờ đẫn mình thấy nghẹt thở.Chuyển biến của bệnh xấu đi rõ rệt mỗi chiều mình vào với bố. Hình ảnh bố mệt mỏi, mặt tái đi lê từng bước theo mình trong Viện Lao mới tháng trước thôi giờ cũng quá xa xôi. Bố đang nằm đây, chân tay gầy guộc thở từng nhịp thật khó khăn. Không còn phản ứng cả khi mình nấc lên tức tưởi. Mình lay người hỏi, bố cũng không còn chớp chớp nổi mắt được nữa. Sữa đổ vào từng giọt cứ trào ra. Bố ơi, con phải làm gì? Dù có lúc ý nghĩ vuột hiện lên trong đầu một cách vô thức: Giá như bố ra đi được, bố sẽ đỡ đau đớn hơn! Con thật bất hiếu khi nghĩ tới điều đó. Nhưng đứng đây bất lực nhìn bố u ơ trong cơn đau dữ dội con không thể đành lòng!

Con người, sống cứ phải làm khổ nhau. Mình cũng từng làm như thế! Nhưng hôm qua, đau đớn, uất ức trào lên khiến nước mắt ào ra mà mình không thể gào lên vì đầu đau buốt. Chỉ một điều giản đơn là khi đã không hiểu, không thông cảm với nhau thì tất cả mọi vấn đề càng đưa ra bàn bạc, giải quyết sẽ càng lâm vào bế tắc. Vì bố, mình sẽ làm tròn trách nhiệm. Vậy thôi, kệ ai muốn gì, làm gì cứ mặc, miễn là không làm bố thấy đau hơn. Một chút không kiềm chế nổi mình mà con đã để tranh cãi xảy ra ngay cạnh bố. Dù bố có cảm nhận được hay không thì cũng xin bố hãy tha lỗi cho con!

Kiến, mẹ đã quá đáng khi "giận cá chém thớt" với con. Mẹ đã cố gắng tránh xa các con ngay khi cảm nhận tâm trạng đang chuẩn bị "bùng lên" nhưng đôi khi vẫn không...kịp. Mẹ không chắc cứ thế này có hóa điên lên không nhưng mẹ sẽ cố gắng. Cố gắng để ánh mắt con khỏi nhìn mẹ lấm lét. Cố gắng để sớm quay lại thăng bằng trong mọi việc. Mẹ hứa!

Không có nhận xét nào: