Cuối cùng mẹ cũng khâu xong cho Bắp một quả bóng bằng vải như của em Tít. Trông có vẻ bắt mắt nhưng còn lỏng lẻo lắm vì mẹ không kiên quyết nhồi bông cho thật chặt. Các con chỉ mới chơi một buổi mà bóng đã bèn bẹt trông y như...bánh rán.
Biết là nhiều cái sự "quyết tâm" cũng chỉ đi tới nửa đoạn đường là hào hứng đứt cái phựt! Nhưng mẹ vẫn thường xuyên đưa ra các khẩu hiệu như thế. Kể như quả bóng này của con, cùng với 4 người anh em của nó(dự định sẽ thành một trang trại gồm cừu, bò, gà và lợn) thì kế hoạch mẹ đưa ra hơn cả tháng trời mới hoàn tất. Không phải tại quá khó, nói là bắt tay làm luôn nhưng tới công đoạn nhồi ruột thì bỏ đấy vì cái lý do nhỏ tí nhỏ tẹo là không tìm được bông gạo "xịn". Mẹ ỉ lại nhờ bác Phương mua giúp vì ...ngại. Bông hóa học thì sẵn nhưng nghĩ ra nó chẳng được êm ái mà giả dụ Bắp có tiện miệng ghé vào ...luyện răng sẽ độc hại nữa.
Rồi bác Phương gửi cho một túi bông gạo to đùng, không phải cái loại trắng muốt như mẹ vẫn tưởng tượng mà nhìn kỹ vẫn còn lẫn những mảnh lá khô, chưa qua tẩy. Thật quý! Vậy là chẳng còn lý do gì để không có bóng cho con chơi. Với bàn tay dùi đục, mẹ cũng chỉ mất không quá 5 phút để vừa nhồi bông vừa khâu bít lại tác phẩm đầu tiên. Nhìn các con hào hứng, Kiến còn ôm theo tới lớp, Mẹ thấy vui lắm. Phải nhanh nhanh kiếm ít vải felt điền mắt, miệng cho mấy chú ỉ với gà mới được.
Cuộc sống thật ý nghĩa với những công việc ngỡ cỏn con!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét