Trong số của nả, có lẽ Kiến quý nhất đôi guốc gỗ bà ngoại mua cho. Cảm giác khi đi trên đôi guốc đó, con như lớn hơn, tự tin hơn và xinh xắn hơn.
Buổi tối, con lộc cộc trình diễn trên đôi guốc, luôn miệng hát véo von. Rồi con thẽ thọt: "Bà mua cho Kiến đôi guốc màu trắng nữa nhé, Kiến thích đôi guốc màu trắng lắm! Nhưng nhà Kiến nghèo, không đủ tiền"
(Cái giai điệu "nhà nghèo" giờ đã khá quen thuộc với con. Bởi vì bố mẹ đang học cách để từ chối một số yêu cầu
vô lối nhưng chẳng có cách gì đơn giản và có lý hơn)
Bà ngoại thì tất nhiên bằng lòng nhưng nghe vậy thì cứ phải quặt lại: "Bà cũng nghèo lắm!"
Kiến tỉnh queo: "Nhà bà thế kia mà bảo là nghèo à?"
Bà ngoại cười thích thú còn mẹ thấy lo trước cách suy luận và đối đáp của con, một đứa trẻ lên ba!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét