Anh đi rồi!
Lối cũ bỗng rộng hơn
Cây cơm nguội buông tàng khô ủ rũ
Chốn hẹn hò trên cây cầu xưa cũ
Bụi phủ mờ, dấu tích của tình yêu!
Em nghẹn ngào trong dáng lẻ, liêu xiêu
Ngăn tiếng nấc khi cơn mưa chiều vội vã
Nhủ lòng vững vàng - Không được ngã!
Bởi đường đời còn muôn vạn ngả phải qua!
2 nhận xét:
Đúng là "bỏ của chạy lấy người" (hình minh họa) :)).
"Ấy" dịch ra để "tớ" thả hồn cùng...thác lũ!
Đăng nhận xét